"Tên tuổi."
Nháy mắt.
"Tuổi."
Nháy mắt.
"Đến hành tinh B-17 bằng cách nào?"
Vẫn là nháy mắt.
"Trong danh sách du khách của công ty du lịch không có tên của ngươi? Chẳng lẽ ngươi là chiến sĩ cơ giáp đã gặp rủi ro?"
Tiếp tục nháy mắt.
"Ta đã điều tra danh sách mất tích hai năm nay, nhưng không có ai tương tự như ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Vẫn cứ nháy mắt.
"Nói chuyện!" Hứa Chí Viễn nhịn không nổi đập 1 cái lên bàn, dù hắn có tốt như thế nào, có thích người này như thế nào thì hắn cũng không nhịn đươc a, coi hắn là người chết sao? Cư nhiên 1 câu cũng không nói.
Thanh Dương vươn tay, chỉ chỉ vào yết hầu của chính mình.
Chân mày Hứa Chí Viễn cau lại: "Ngươi... Không thể nói chuyện?"
Thanh Dương gật gật đầu.
"Ba!" Lần thứ hai nhịn không được mà đập 1 cái!
"Vậy sao không nói sớm, nơi này có bản viết chữ."
Hứa Chí Viễn đưa cho Thanh Dương một bản điện tử để viết chữ, trong xã hội hiện tại người câm điếc cơ bản không cần học ký hiệu tay nữa mà bọn họ có thể đưa tinh thần vào bản điện tử để viết chữ vừa nhanh lại vừa tiện lợi.
Hiện giờ thật ra Thanh Dương cũng chưa nhận thức hết được bộ chữ cơ bản, lúc lên mạng mặc dù cũng dùng đến tinh thần lực nhưng cũng không thành thục, thỉnh thoảng không cẩn thận sẽ xuất hiện chữ tiểu triện đại triện thậm chí giáp cốt văn. Không biết phải làm sao a, hắn vẫn còn lưu lại thói quen viết chữ từ thế giới trước, viết chậm chậm còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-tu-yeu/4123521/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.