Lúc gia chủ Cái Nhĩ ôm tam đản đi, tam đản vẫn còn quay đầu lại liếc nhìn tiểu thanh lang một cái. Gia chủ Cái Nhĩ phát hiện, có chút bất đắc dĩ nói: “Tam đản a, tiểu thú nhân kia bẩn lắm, chúng ta tìm anh em của tam đản chơi được không?” Gia chủ Cái Nhĩ hiện giờ thực hối hận vì mình cứ ôm tam đản không chịu buông, bằng không cũng không để lão Na Duy Á kia thực hiện được âm mưu. Nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của tam đản hiện giờ, ông thực hối hận. Thế nên chỉ có thể khuyên bảo dời đi lực chú ý của bé.
“Bẩn? Không bẩn?” Tam đản lắc đầu phủ nhận.
Gia chủ Cái Nhĩ quả thực có cảm giác vạn tiễn xuyên tâm, chẳng lẽ chắt ngoan nhà mình sẽ bị tiểu thú nhân chết tiệt vừa mới thấy mặt một lần kia dụ mất à? Bất quá, kết quả lại đảo ngược.
Tam đản chớp chớp đôi mắt to với gia chủ Cái Nhĩ: “Không bẩn, nhưng thực khó coi a, anh trai dễ nhìn hơn.” Tam đản biểu thị lông anh trai nhà mình còn có thể sáng lên a!
Gia chủ Cái Nhĩ sửng sốt một chút, sau đó kinh hỉ hỏi: “Là vì tiểu thú nhân kia khó coi nên con mới nhìn à?”
“Ân ân, con vẫn cảm thấy các anh trai dễ nhìn hơn. Da lông màu trắng thực mềm mại a!” Tam đản biểu thị mình thích nhất là ôm hình thú của anh em mình ngủ. Anh trai thì mềm mềm, em trai thì trơn trơn.
Thật không ngờ mình lại chiếm được đáp án như vậy, trái tim gia chủ liền thả lỏng, tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-tu-yeu-gia-truyen-thuyet/1569432/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.