Thấy Nhan Tử Dạ khó xử, An Nhĩ Tư liền mở miệng: “Tiểu Dạ đừng để chúng lừa, chúng chỉ giả vờ thôi.” Tuy được cha, anh cũng thực thích hai đứa nhỏ, thế nhưng chúng giả vờ đáng thương hại bầu bạn anh khó xử thì An Nhĩ Tư quyết không cho phép.
“Giả vờ? Không giống lắm đi?” Nước mắt cũng chảy ra rồi a, thông cảm cho Nhan Tử Dạ a, từ sau khi sinh đứa nhỏ chỉ số thông minh của cậu đã giảm hẳn xuống. Hai tên nhãi con này đều là cậu đứt ruột sinh ra, thực sự không có chút hoài nghi.
Thấy Nhan Tử Dạ không tin, An Nhĩ Tư lập tức một tay túm một đứa, trừng mắt nhìn chúng: “Hai đứa ngoan ngoãn nghe lời, là thú nhân tuyệt đối không thể dễ dàng rơi lệ, cũng không thể giả vờ giả vịt lừa gạt mỗ ba, bằng không, cha sẽ tức giận.”
“Ngao ô…” Đại đản nghe An Nhĩ Tư nói vậy, vốn đang thút tha thút thít lập tức chấn chỉnh tinh thần, ánh mắt tròn vo trừng lại An Nhĩ Tư, đồng thời lại kêu một tiếng, tựa hồ không đồng ý với lời anh.
Nhị đản cũng không ủng hộ, lần đầu tiên nó đứng chung chiến tuyến với anh cả nhà mình, hướng An Nhĩ Tư nhe nanh.
“Hai đứa dám không nghe lời cha hử?” Âm cuối của An Nhĩ Tư hơi tăng lên mang theo hơi thở nguy hiểm, hai tiểu bạch hổ nhịn không được rùng mình, cha thực hung dữ, vẫn là mỗ ba tốt nhất.
Hai tiểu nhãi con lại định giả vờ đáng thương cầu cứu mỗ ba, kết quả phát hiện ánh mắt cha híp lại, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-tu-yeu-gia-truyen-thuyet/1569424/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.