Bởi vì trên đường chậm trễ không ít thời gian nên lúc về tới Lam tinh đã là buổi tối. Căn bản không có ai chú ý An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đã về, mà hai người cũng không thông tri cho gia chủ Cái Nhĩ.
Thời gian không còn sớm nên hai người tính toán hôm sau mới về gia tộc Cái Nhĩ, tối nay bọn họ sẽ nghỉ ở nhà Nhan Tử Dạ.
Trước đó Tân Địch cũng bị thương không ít, bất quá sau khi nằm trong khoan chữa trị vài tiếng thì đã khỏe mạnh bình thường. Đi theo hai người Nhan Tử Dạ về nhà cậu.
Cả một tinh kỳ không gặp, nhìn thấy thiếu gia Nhan Tử Dạ nhà mình trở về, A Ngốc vui sướng khoa tay múa chân, phi thường hưng phấn giúp Nhan Tử Dạ mang hành lý vào nhà.
“Thiếu gia, sao giờ cậu mới trở về, cậu không biết tôi nhớ cậu tới mức tim cũng sắp nát rồi a.” A Ngốc ôm ngực bi thống nói.
Đối mặt với bộ mặt cảm xúc đồi dào của A Ngốc, Nhan Tử Dạ đã sớm có biện pháp đối phó, chỉ thấy cậu thản nhiên liếc nhìn nó một cái rồi nói: “A Ngốc, để ta nhắc nhở mi một chút, người máy quản gia không có tim, chỉ có con chíp thôi. Đã lâu vậy rồi sao mi cứ thích giả ngốc như vậy a?”
‘Răng rắc.’ A Ngốc rõ ràng có thể nghe thấy tiếng con chíp của mình vỡ nát, đả kích nặng nề a! Nó chẳng qua muốn biểu đạt sự tưởng niệm của mình với thiếu gia tôi, sao thiếu gia lại thích đả kích nó như vậy? Chẳng lẽ phương thức biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-tu-yeu-gia-truyen-thuyet/1569402/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.