Chương trước
Chương sau
“Khụ khụ…” Lau đi vệt máu bên khóe miệng, Nhan Tử Dạ thấp giọng nói: “Mạnh thật.” Nhìn An Nhĩ Tư bình thường luôn tao nhã nhưng lúc này cũng chật vật không kém gì mình ở bên cạnh.
“Tiểu Dạ, không sao chứ?” An Nhĩ Tư đỡ Nhan Tử Dạ dậy, vẻ mặt sốt ruột hỏi.
“Tôi không sao.” Kỳ thật Nhan Tử Dạ cảm giác linh lực trong cơ thể mình hiện giờ có chút hỗn loạn, bất quá cậu không muốn làm An Nhĩ Tư lo lắng. Thật không ngờ sức chiến đấu của thú nhân cấp SS trung cấp lại mạnh đến vậy.
“Viu…”
Vô số lưỡi dao năng lượng vụt tới, An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ né qua bên cạnh, hai người còn chưa kịp đứng vững thì những lưỡi dao kia đã vòng ngược trở lại, cứ như đã nhận định bọn họ. An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ trốn tới đâu chúng liền đuổi theo tới đó.
Buông tay Nhan Tử Dạ, ngân quang trên người An Nhĩ Tư đột nhiên sáng rực, nhanh chóng bao phủ những lưỡi dao năng lượng kia, làm chúng lập tức vỡ nát, mà Phỉ Áo Nạp cũng bị bao phủ bên trong.
Đợi đến khi ngân quang biến mất, An Nhĩ Tư nhíu mày nhìn Phỉ Áo Nạp, bởi vì anh phát hiện lĩnh vực tinh thần của mình cư nhiên không có tác dụng với đối phương.
“Một thú nhân SS sơ cấp dám sử dụng lĩnh vực tinh thần với thú nhân SS trung cấp? An Nhĩ Tư, mày quá ngây thơ rồi.” Phỉ Áo Nạp lắc mình di chuyển tới trước mặt An Nhĩ Tư, tiếp đó vung nắm tay mang theo ngân quang đánh thẳng vào mặt anh, An Nhĩ Tư vừa né tránh vừa cúi đầu xoay người đá một cước vào bụng Phỉ Áo Nạp.
Phỉ Áo Nạp dùng tư thế quỷ dị né tránh, tiếp đó năng lượng màu bạc được nén trong tay nháy mắt biến thành vô số quả cầu năng lượng từ bốn phương tám hướng ‘véo véo’ công kích An Nhĩ Tư.
Không còn chỗ trốn, An Nhĩ Tư chỉ có thể dựng lồng phòng hộ, những quả cầu năng lượng không ngừng va chạm vào mặt lồng, Nhan Tử Dạ ở bên cạnh tự nhiên không có khả năng đứng nhìn.
Lam quang trong tay chợt lóe, vô số băng chùy bay tới chỗ Phỉ Áo Nạp, bàn tay Phỉ Áo Nạp lóe sáng ngân quang đánh qua một quyền, toàn bộ băng chùy hóa thành bột vụn. Ngay sau đó gã giẫm nhẹ dưới chân di chuyển về phía Nhan Tử Dạ, Nhan Tử Dạ thấy vậy lập tức giẫm chân, gai băng cao hơn hai mét từ mặt đất trồi lên lan tới chỗ Phỉ Áo Nạp.
Lần này Phỉ Áo Nạp không dùng nhiều lực, ánh sáng vây kín toàn thân rồi nhảy dựng lên giẫm lên ngọn băng, luồng năng lượng quanh người nháy mắt làm gai băng vỡ nát. Ngay lúc Phỉ Áo Nạp xem thường công kích Nhan Tử Dạ thì đột nhiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Nhan Tử Dạ lơ lửng giữa không trung, hai tay đang cấp tốc làm ra một loạt thủ thế phức tạp. Ngay sau đó trên bầu trời tối đen bắt đầu xuất hiện vài tia sấm sét, chúng trực tiếp bổ xuống chỗ Phỉ Áo Nạp đứng.
“Tứ hệ dị năng?” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ dùng sấm sét công kích, ngay cả Phỉ Áo Nạp cũng nhịn không được kinh hô, theo gã biết thì Nhan Tử Dạ là tam hệ dị năng giả. Hệ thủy hệ hỏa hệ phong, tam hệ dị năng đã đủ làm người ta kinh ngạc, hiện ngờ cư nhiên có tới tứ hệ, vui đùa gì a?
Uy lực của lôi điện không nhỏ, rõ ràng có chút khác biệt với lôi điện của các thú nhân hệ lôi khác, Phỉ Áo Nạp cảm nhận được một luồng năng lượng khổng lồ ẩn trong những tia sét đó, thế nên gã không dám lơ là, cẩn thận né tránh lôi điện.
Mặt khác trong lúc Phỉ Áo Nạp phân tâm đối phó Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư sau khi tránh né công kích thì lập tức đánh úp về phía Phỉ Áo Nạp.
Hai người đấm đá tới lui, Phỉ Áo Nạp phải vừa ứng phó công kích của An Nhĩ Tư vừa cẩn thận né tránh lôi điện của Nhan Tử Dạ. Ngay lúc Phỉ Áo Nạp phản ứng không kịp, An Nhĩ Tư đánh một quyền vào vai gã, sau đó ngân quang lóe sáng, ‘ầm’ một tiếng, Phỉ Áo Nạp bị đánh bay, tiếp đó lôi điện của Nhan Tử Dạ cũng nối tiếp trực tiếp bổ lên người gã.
“Ầm ầm ầm…”
Phỉ Áo Nạp cảm thấy từng tế bào trên người mình đều bị bốc cháy, máu bị rút khô, hơn nữa tinh thần lực cũng cấp tốc suy giảm. Hai tay run rẩy, cổ họng tanh ngọt, Phỉ Áo Nạp trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi. Gã cư nhiên bị thú nhân ngụy cấp S tổn thương, này quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất.
“A…” Tóc bị đốt trụi, toàn thân chật vật vô cùng, Phỉ Áo Nạp quyết định không dây dưa với nhóm An Nhĩ Tư nữa, trực tiếp biến thân thành lão hổ màu bạc. Khoảnh khắc ngân quang còn chưa biến mất, gã đã nhân lúc An Nhĩ Tư không kịp phản ứng giang cánh bay vút ra phía sau Nhan Tử Dạ.
Vốn trước đó Nhan Tử đã tiêu hao không ít linh lực, hiện giờ còn làm trái quy luật tự nhiên gọi lôi điện nên linh lực trong cơ thể không còn sót lại bao nhiêu. Nhan Tử Dạ đang định bảo Tiểu Hoa truyền linh lực cho mình thì lông tơ sau lưng đột nhiên dựng lên, còn chưa kịp né tránh đã bị làn sóng năng lượng màu bạc phát ra từ miệng lão hổ ở phía sau đánh trúng.
“Bùm…” Sóng năng lượng hệt như đạn pháo nổ văng Nhan Tử Dạ. Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố to, tiếp sau đó lại có vài lưỡi dao ánh sáng bay vào trong hố, An Nhĩ Tư chỉ kịp thời ngăn chặn vài cái, số còn lại sợt qua ghim lên bụng Nhan Tử Dạ.
“A…” Nhan Tử Dạ căn bản không kịp né tránh, lưỡi dao cắt một đường thật dài trên bụng cậu. Nhan Tử Dạ nằm dưới hố, quần áo toàn thân rách bươm, gương mặt thì xanh xanh tìm tìm, máu từ miệng vết thương trên bụng trào ra, chỉ chốc lát đã nhuộm đỏ quần áo màu bạc trên người cậu.
“Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư cảm thấy kinh hoảng, lập tức nhảy xuống hố nâng Nhan Tử Dạ ngồi dậy, nhìn vết thương trên bụng, An Nhĩ Tư ôm chặt lấy cậu lẩm bẩm: “Tiểu Dạ, em sẽ không có việc gì, em sẽ không có việc gì.” Hiện giờ đối với An Nhĩ Tư mà nói tĩnh tâm gì đó đều bay biến đi, anh chỉ biết hiện giờ Nhan Tử Dạ bị thương thực nghiêm trọng, nếu không lập tức trị liệu rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Khẩn trương cộng thêm lo lắng, An Nhĩ Tư căn bản không để tâm tới Phỉ Áo Nạp, ôm chặt Nhan Tử Dạ dùng lực nhảy ra khỏi hố định rời đi, kết quả lại bị lão hổ màu trắng ngăn cản.
Chỉ thấy nó hé miệng, ánh sáng năng lượng lập tức phun tới hướng An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư đang ôm Nhan Tử Dạ căn bản không có biện pháp chiến đấu, thế nên chỉ có thể không ngừng tránh né. Nhìn thấy lão hổ ngăn cản trước mặt, căn bản không có khả năng rời đi, An Nhĩ Tư nhìn Nhan Tử Dạ vì trọng thương mà ngất xỉu trong lòng, anh cắn răng đặt Nhan Tử Dạ xuống một gốc đại thụ, lập lồng phòng hộ.
Tiếp đó An Nhĩ Tư cũng rống to một tiếng, ngân quang lóe sáng, một con hổ màu bạc xấp xỉ Phỉ Áo Nạp xuất hiện. An Nhĩ Tư quạt cánh trực tiếp vọt về phía Phỉ Áo Nạp, hai lão hổ trắng bạc hệt như hai tia sáng va chạm vào nhau. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên chỉ có thể nhìn thấy hai luồng sáng không ngừng chớp lóe dây dưa.
“Ầm ầm ầm…” An Nhĩ Tư bị cánh Phỉ Áo Nạp đập bay ngã vào gốc đại thụ phía sau, bất quá anh lập tức đứng dậy, lắc lắc đầu rồi tiếp tục lao vào chiến đấu.
Bên ngoài rừng rậm tinh tế thú, viện trưởng vốn đang nghỉ ngơi đột nhiên nghe thấy tiếng sấm sét, tiếp đó ông cảm nhận được hai luồng hơi thở cực mạnh, viện trưởng lập tức mở mắt bước ra khỏi lều. Bởi vì bị đại thụ che chắn nên viện trưởng không thể nhìn ra bên trong xảy ra chuyện gì.
“Viện trưởng?” Phó viện trưởng cũng bước ra khỏi lều, ông cũng nghe thấy động tĩnh.
“Anh ở lại đây, tôi đi xem thử.” Nói xong, viện trưởng biến mất tại chỗ. Làm một cường giả SS trung cấp, viện trưởng hoàn toàn có thể cảm ứng được hai hơi thở cường đại kia phát ra từ hai thú nhân SS. Hai cường giả SS xuất hiện trong rừng rậm tinh tế thú, lại còn ngay lúc nhóm học trò tiến hành kỳ thi tốt nghiệp, chỉ sợ đã xảy ra chuyện. Viện trưởng lo sợ cho nhóm học trò nên cấp tốc chạy tới.
Bên này hai lão hổ không cùng lúc hé miệng, hai luồng ánh sáng năng lượng màu bạc phun ra, va chạm với nhau rồi bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau.
Sức chiến đấu của An Nhĩ Tư không bằng Phỉ Áo Nạp, da lông màu bạc trên người lởm chởm, vài nơi còn rướm máu, tinh thần lực trong cơ thể cũng không còn nhiều.
Mắt thấy ánh sáng năng lượng của An Nhĩ Tư càng lúc càng ngắn, ngay lúc An Nhĩ Tư sắp chống đỡ không nổi thì đột nhiên Phỉ Áo Nạp hơi khựng lại, bởi vì gã cảm ứng được hơi thở của một cường giả SS từ phía sau truyền tới.
Chính là ngay lúc đó An Nhĩ Tư đột nhiên tăng mạnh cường độ ánh sáng năng lượng, Phỉ Áo Nạp không kịp chuẩn bị nên trực tiếp bị năng lượng đánh trúng, nổ văng ra ngoài. An Nhĩ Tư định thừa thắng xông lên nhưng khóe mắt nhìn thấy cơ thể Nhan Tử Dạ tỏa ra hồng quang mãnh liệt, An Nhĩ Tư lờ mờ nhìn thấy mi tâm Nhan Tử Dạ chậm rãi hiện lên thú vật màu đỏ yêu diệm. Trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, An Nhĩ Tư lập tức phóng tới ôm chầm lấy Nhan Tử Dạ rồi hóa thành một đạo ngân quang phóng vọt vào sâu trong rừng.
Phỉ Áo Nạp đang định truy kích, bất quá lại bị viện trưởng chạy tới bắt gặp.
“Thú nhân dòng chính Á Bá Lan? Sao ông lại xuất hiện ở đây?” Lúc viện trưởng đuổi tới thì không nhìn thấy An Nhĩ Tư, chỉ thấy một mình Phỉ Áo Nạp. Nhìn thấy hình hổ màu trắng bạc của Phỉ Áo Nạp, viện trưởng lập tức nhận ra thân phận đối phương.
“Chết tiệt.” Phỉ Áo Nạp nhìn thấy viện trưởng thì biết rõ mình đã mất đi cơ hội giết chết An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, trận chiến vừa nãy đã tiêu hao đại đa số tinh thần lực, hiện giờ gã căn bản không phải đối thủ của viện trưởng Cách Lạp Tư. Không thể tiết lộ bí mật, bằng không hết thảy kế hoạch sẽ uổng phí.
Cuối cùng cho dù không cam lòng thế nào, Phỉ Áo Nạp vẫn chỉ có thể rời đi, trước khi An Nhĩ Tư thông tri cho Á Bá Lan, gã phải đẩy nhanh kế hoạch.
Nhìn Phỉ Áo Lạp hóa thành một đạo ngân quang biến mất ở chân trời, viện trưởng Cách Lạp Tư cũng không ngăn cản. Chính là nhìn phương hướng Phỉ Áo Lạp tời đi, ông có chút cau màu.Ông không rõ vì sao thú nhân dòng chính Á Bá Lan lại xuất hiện ở đây, hơn nữa mới nãy rõ ràng cảm nhận được có hai cường giả SS, hiện giờ chỉ thấy một mình thú nhân Á Bá Lan, người còn lại là ai? Đáng tiếc, tựa hồ máy giám sát không chụp được những hình ảnh khi nãy.
Ở bên khác, vì tránh né viện trưởng nên An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ bay vào sâu trong rừng. Sau khi tìm thấy một sơn động ẩn phía sau thác nước, anh biến về hình người trải áo xuống đất rồi mới đặt Nhan Tử Dạ nằm lên trên.
Chỉ thấy hồng quang trên người Nhan Tử Dạ lóng lánh, hoa văn hoa ăn thịt trên mu bàn tay càng lúc càng nhạt chứng minh Tiểu Hoa đang truyền năng lượng cho Nhan Tử Dạ, chính là số năng lượng đó chỉ đủ để trị liệu vết thương trên bụng cùng những vết thương khác trên người cậu chứ không thể bù vào số linh lực bị thiếu trong yêu đan. Thế nên, tiêu hao hết toàn bộ linh lực, Nhan Tử Dạ rốt cuộc không thể duy trì hình người, trực tiếp biến về dạng bán yêu.
Sau khi Nhan Tử Dạ biến hóa, trên người lập tức tản mát ra mùi hương làm An Nhĩ Tư mê muội, nó không đậm đặc như lần Nhan Tử Dạ rơi vào kì động dục, thế nhưng thản nhiên như vậy lại càng mê người hơn.
Máu thịt trong người An Nhĩ Tư lập tức sôi trào, nhiệt độ cũng bốc cao, liếc nhìn phần bụng bị thương của Nhan Tử Dạ, anh cắn chặt răng cường ngạnh chống đỡ tà niệm điên cuồng khuấy động trong bộ não, xoay người bước ra ngoài cửa động, trực tiếp nhảy xuống dòng nước lạnh băng bên dưới.
Sau khi An Nhĩ Tư rời đi, hồng quang trên người Nhan Tử Dạ càng lúc càng nhạt, sau khi nó biến mất hoàn toàn, vết thương trên bụng Nhan Tử Dạ đã hoàn toàn khép lại, không hề nhìn ra dấu vết bị thương. Yêu đan trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, linh lực đậm đặc ở xung quanh theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bị hút vào trong cơ thể Nhan Tử Dạ, tiếp đó bị yêu đan tự động chuyển hóa thành linh lực, hấp thu.
Trong sơn động, cách chỗ Nhan Tử Dạ nằm không xa, một gốc hoa đỏ rực yêu diễm khẽ run run khi Nhan Tử Dạ hấp thu linh khí, luồng năng lượng màu đỏ trên đóa hoa bay theo luồng linh lực được hấp thu vào trong cơ thể Nhan Tử Dạ. Không tới năm giây, đóa hoa hệt như bị Nhan Tử Dạ hấp thu hết năng lượng, trực tiếp héo rũ.

Hoàn Chương 90.
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.