Chương trước
Chương sau
*****
Sau khi trở về ăn uống no đủ, Nhan Tử Dạ đang chuẩn bị ngủ bù một giấc thì bị An Nhĩ Tư kéo lại: “Sao vậy?” Nhan Tử Dạ mệt mỏi tựa vào sô pha, cằm chống lên gối ôm, đề phòng mình ngủ gật.
Nhìn bộ dáng ỉu xìu của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư ngồi xuống bên cạnh, tiếp đó để đầu cậu tựa vào vai mình: “Tiểu Dạ giải thích chuyện dị năng hệ phong một chút đi.”
“À, hóa ra là chuyện này, không ngờ anh vẫn còn nhớ a.” Nhan Tử Dạ vốn nghĩ An Nhĩ Tư chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi, không ngờ sau khi về lại nhắc lại. Bất quá cũng không phải chuyện quan trọng cần giữ bí mật nên Nhan Tử Dạ trực tiếp nói ra.
“Trước kia ba nguyên… ba tôi kỳ thật để lại tới hai viên tinh hạch. Một viên cấp A không thuộc tính cùng một viên cấp D hệ phong. Viên cấp A kia trước đó đã bị người ta lừa mất rồi, viên cấp D kia tôi thấy cứ để vậy thì thực lãng phí nên thử hấp thu năng lượng bên trong. Bất quá sau khi hấp thu thì tựa hồ không có tác dụng phụ, anh không cần khẩn trương như vậy đâu.”
Biết An Nhĩ Tư quan tâm mình, mặc dù suýt chút nữa đã làm lộ bí mật nhưng Nhan Tử Dạ vẫn cảm thấy ấm áp. Tuy nói vậy nhưng Nhan Tử Dạ không hề thừa nhận vì hấp thu viên tinh hạch kia mà mình có dị năng hệ phong. Kỳ thực từ lúc ngưng kết được nửa khối yêu đan, Nhan Tử Dạ đã có thể dùng pháp thuật phi hành, chẳng qua bởi vì khoảng cách rất ngắn nên cậu vẫn không dùng tới. Trùng hợp hôm nay cấp bách nên vừa vặn sử dụng mà thôi.
Nếu mọi người đều nghĩ cậu vì hấp thu viên tinh hạch kia mà có được dị năng hệ phong thì cứ để bọn họ nghĩ như vậy đi, Nhan Tử Dạ lười giải thích.
“Tiểu Dạ, sau khi trở về để tôi giúp em kiểm tra giá trị tinh thần lực cùng thuộc tính đi.” Cho dù Nhan Tử Dạ nói không có tác dụng phụ nào nhưng An Nhĩ Tư vẫn lo lắng.
“Ừm.” Nhan Tử Dạ tựa vào vai An Nhĩ Tư, ngửi thấy mùi hương tươi mát độc đáo của riêng anh, nhẹ giọng đáp. Căn phòng tựa hồ trở nên im ắng, tới nơi này lâu như vậy, mỗi ngày tựa hồ đều thực khẩn trương, Nhan Tử Dạ thực hưởng thụ khoảng thời gian an bình lúc này.
Đưa tay xoa xoa mái tóc đỏ rực mềm mại của Nhan Tử Dạ, trong một thoáng An Nhĩ Tư chợt nhớ tới chuyện Tân Địch từng biến thân thành đại xà màu lam trong lĩnh vực tinh thần. Bị vây trong lĩnh vực tinh thần, tất cả ảo giác đều do An Nhĩ Tư quyết định, thế nên trừ bỏ những cảnh chiến đấu, ngay cả khả năng biến về hình thú của Tân Địch cũng là An Nhĩ Tư an bài.
Theo lý mà nói, một giống cái khi phẫn nộ tới cùng cực hẳn chỉ nghĩ tới việc triệu hồi cơ giáp, thế nhưng vì sao tiềm thức của giống cái này lại là biến thành thú hình? Này không hợp với lẽ thường, thế nên An Nhĩ Tư lập tức phái người thăm dò Tân Địch, kết quả anh phát hiện vài chuyện thực thú vị.
Ngay lúc Nhan Tử Dạ sắp ngủ thiếp đi, An Nhĩ Tư lên tiếng.
“Tiểu Dạ còn nhớ giống cái đã tham gia giải đấu không?”
“Giống cái?” Nhan Tử Dạ híp mắt, trong cái đầu rối rắm hiện lên bộ dáng tóc lam mắt lam của giống cái nọ: “Nhớ rõ, trận đó tôi còn khó hiểu vì sao anh thẳng tay như vậy, sao tự nhiên lại nói tới cậu ta?”
An Nhĩ Tư bình tĩnh nói: “Cậu ta là chắt trai của viện trưởng Khắc Lôi Đốn, cũng là người thừa kế thứ hai của gia tộc đứng đầu Cáp Mỗ Lôi Đức đế quốc, gia tộc Mã Khắc Tân.”
“Nga, hóa ra là gia tộc lớn, bất quá chuyện này liên quan gì với tôi?” Nhan Tử Dạ không hiểu lắm, cho dù giống cái kia có gia cảnh cường đại thì cũng đâu có quan hệ gì với cậu. Lẽ nào giống như Hải Bác Lạc nói, giống cái kia thật sự coi trọng cậu, bởi vì cậu cự tuyệt mà muốn dựa vào gia tộc cho cậu một bài học, ép cậu vào khuôn khổ?
Không cẩu huyết tới vậy chứ?
An Nhĩ Tư không đáp mà lại hỏi: “Tiểu Dạ còn nhớ rõ bộ dáng mỗ ba của mình không?”
“Mỗ ba của tôi?” Nhan Tử Dạ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn An Nhĩ Tư, kí ức về cha, mỗ ba cùng mỗ nãi của nguyên chủ rất sâu sắc, thế nên Nhan Tử Dạ cũng biết được bộ dáng của bọn họ.
“Ông ấy có mái tóc lam rất xinh đẹp, còn có đôi mắt xanh lơ mộng ảo như biển rộng, ông rất yêu thương tôi. Quan trọng nhất là không như những giống cái mảnh mai khác, sức chiến đấu của mổ ba rất mạnh, tôi từng thấy ông giao thủ với cha, tuyệt không thua cha. Ông là giống cái mạnh nhất mà tôi từng thấy.” Nhan Tử Dạ chìm đắm trong kí ức, mỗ ba đối với nguyên chủ rất tốt, tất cả tựa hồ đang hiện ra ở trước mắt.
Thế nhưng Nhan Tử Dạ phát hiện không thích hợp, cơn buồn ngủ thoáng chốc biến mất, cậu trừng to mắt hỏi: “Có phải anh tra được gì không?”
Đồng dạng là tóc lam mắt lam, đồng dạng có sức chiến đấu cường đại, đồng dạng là giống cái, hết thảy đều giống hệt như giống cái Tân Địch kia. Liên tưởng tới việc giống cái kia đột nhiên chặn đường hỏi những vấn đề kì quái, Nhan Tử Dạ đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
An Nhĩ Tư liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Nhan Tử Dạ, gật gật đầu: “Đúng vậy, giống như em nghĩ. Tôi vừa tra được, mỗ ba em tựa hồ có quan hệ với gia tộc Mã Khắc Tân, rất có khả năng là thành viên trực hệ, bởi vì chỉ có dòng trực hệ mới có được tóc lam mắt lam, cũng chỉ có giống cái trực hệ của Mã Khắc Tân có sức chiến đấu cường đại. Bởi vì gia tộc Mã Khắc Tân có gen của bán thú nhân.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà tra được thế này không dễ dàng chút nào, bởi vì chuyện của gia tộc Mã Khắc Tân rất bí ẩn, giữ bí mật rất tốt, nếu không phải An Nhĩ Tư sớm đã an bài thì cũng không có khả năng biết được chuyện này. Do đó có thể suy đoán mỗ ba Nhan Tử Dạ có quan hệ với gia tộc Mã Khắc Tân.
Đúng vậy, cho dù Tân Địch có được gen bán thú nhân nhưng đã bị giảm đi qua các đời nên cho dù ở trong ảo cảnh, Tân Địch cũng không thể biến về hình dạng bán thú nhân, chỉ có thể hoàn toàn biến thành hình thú.
Biết rõ Nhan Tử Dạ rất muốn biết chuyện này nên vừa nhận được kết quả điều tra, An Nhĩ Tư đã lập tức nói cho Nhan Tử Dạ.
“Bởi vì thời gian có hạn nên tư liệu thu thập được rất ít, nếu Tiểu Dạ muốn biết thêm về mỗ ba, tôi nghĩ em có thể trực tiếp hỏi giống cái kia, có thể cậu ta biết gì đó.” Trước đó bởi vì nghĩ đối phương hứng thú với Nhan Tử Dạ nên An Nhĩ Tư mới bảo cậu không nên tiếp xúc quá nhiều. Nhưng hiện giờ biết Nhan Tử Dạ rất có thể có quan hệ huyết thống với giống cái kia, An Nhĩ Tư tất nhiên không còn phản cảm nữa.
Tìm giống cái kia để tìm hiểu chuyện mỗ ba của nguyên chủ? Lúc nguyên chủ còn rất nhỏ chưa từng gặp ông ngoại, cũng chưa từng nghe mỗ ba nhắc tới. Hiện giờ mỗ ba của nguyên chủ đã mất, nguyên chủ cũng không ở, Nhan Tử Dạ chiếm dụng thân thể nguyên chủ có nghĩa vụ thay nguyên chủ làm rõ ràng chuyện này.
“Tốt, tối nay chúng ta đi tìm cậu ta.”
Nghe Nhan Tử Dạ nói ‘chúng ta’ chứ không phải ‘tôi’, An Nhĩ Tư liền vui vẻ mỉm cười, như vậy chứng tỏ Nhan Tử Dạ đã xếp anh vào phạm vi người một nhà.
Bên này Nhan Tử Dạ có chút sốt ruột muốn biết sự thật, bên kia đám Tân Địch lại càng nôn nóng hơn.
“Tổ gia gia, năng lực, độ tuổi cùng bối cảnh gia đình của cậu ta quả thực rất ăn khớp. Con khẳng định một trăm phần trăm, Nhan Tử Dạ chính là người mà chúng ta muốn tìm.” Tân Địch đứng phía sau Khắc Lỗ Tư, kích động nói.
Đôi lam mâu lạnh như băng của Khắc Lỗ Tư không chút dao động, chỉ hơi chuyển động nhìn xuống chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, không biết đang nghĩ gì.
Tân Địch nghĩ Khắc Lỗ Tư không tin mình nên lại càng sốt ruột hơn: “Tổ gia gia, con nói thật mà. Hiện giờ không thể do dự nữa, ngày mai nhóm người bên học viện Cách Lạp Tư sẽ lên phi hành khí quay về, đến khi đó muốn làm gì cũng muộn rồi a. Hơn nữa, cho dù Nhan Tử Dạ không phải người chúng ta muốn tìm thì cũng lãng phí một chút thời gian mà thôi. Nhưng lỡ như cậu ta chính là người đó thì chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội.”
Khắc Lỗ Tư có chút lay động, qua một hồi lâu mới lạnh nhạt nói: “Con dẫn cậu ta tới đây.”
“Dạ, con biết rồi, lập tức đi ngay.” Được Khắc Lỗ Tư đồng ý, Tân Địch thực cao hứng, cấp bách muốn chạy đi.
Sau khi Tân Địch đi tầm mười phút, gương mặt vốn lạnh như băng của Khắc Lỗ Tư nhu hòa hẳn, đứng lên thì thầm: “Không phải không tin, chỉ là… đứa nhỏ kia hẳn là rất hận mình!” Trong giọng nói ông tràn đầy bất đắc dĩ.

Nhan Tử Dạ vốn định buổi tối mới tới tìm Tân Địch, không ngờ Tân Địch lại tự tìm tới cửa.
“Sao lại là cậu?” Mở cửa thấy người tới là Tân Địch, Nhan Tử Dạ quả thực có chút kinh ngạc.
“Nhan Tử Dạ, tôi có chuyện tìm cậu, có thể đi theo tôi một chút không?” Tân Địch khẩn cầu nói.
“Chuyện gì mà gấp như vậy, tôi còn chưa ăn tối nữa.” Nhan Tử Dạ bình tĩnh nói.
“Ai nha, tôi mời cậu bữa tối, chuyện này chắc chắn quan trọng hơn bữa tối của cậu a.” Tân Địch thực sốt ruộc, cũng không quản Nhan Tử Dạ có nguyện ý hay không, trực tiếp kéo đi.
Kết quả vừa đi tới cửa thì phát hiện không kéo nổi, quay đầu nhìn lại, Tân Địch nhìn thấy An Nhĩ Tư đang kéo cánh tay kia của Nhan Tử Dạ.
“Cùng đi đi.” An Nhĩ Tư thản nhiên nói.
“Này… tôi tìm Nhan Tử Dạ có chút việc riêng, anh đi cùng… không thích hợp lắm.” Bởi vì trận đấu trước đó, hiện giờ Tân Địch nhìn thấy An Nhĩ Tư vẫn cảm thấy hoảng sợ, bất quá sự tình trọng yếu nên Tân Địch vẫn cự tuyệt, chuyện của gia tộc Mã Khắc Tân bọn họ không thể để người ngoài biết.
An Nhĩ Tư không chút để ý, bàn tay đang kéo Nhan Tử Dạ dùng thêm chút lực, Tân Địch không nắm chặt nên Nhan Tử Dạ bị An Nhĩ Tư kéo ôm vào lòng.
“Thực ngại quá, Tiểu Dạ khá lơ mơ, nếu không ở sát bên cạnh tôi thực lo lắng. Nếu cậu không đồng ý để tôi đi chúng thì tôi chỉ có thể nói xin lỗi thôi.” An Nhĩ Tư trực tiếp làm trò trước mặt Tân Địch, hôn chụt một phát lên trán Nhan Tử Dạ.
Tân Địch không dám tin trợn tròn mắt: “Hai… hai người…” Đừng nói chính là quan hệ mà cậu nghĩ đi?
An Nhĩ Tư mỉm cười: “Đúng vậy, giống như cậu nghĩ a.”

Hoàn Chương 67.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.