"... Dương...Dương..."Trong giấc ngủ say Mạc Dương nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cậu, theo bản năng cậu mở mắt. Chung quanh cậu là một mảnh tối đen lạnh lẽo. Cậu mịt mờ vô định đi theo tiếng gọi. Không biết đã đi bao lâu, đến nơi nào, trước mặt cậu bỗng xuất hiện một đứa bé, mà đứa trẻ không phải ai khác mà chính là cậu năm 8 tuổi. Nét cô độc không nên có hiện lên trong đôi mắt đen láy của đứa trẻ này. Thấy quá khứ của mình, cậu chỉ muốn tiến lên ôm nó an ủi. Nhưng chưa kịp làm vậy thì đột nhiên hai đột nhiên sáng ngời, nó chạy một mạch xuyên qua người qua người.
"Ông ngoại! Bà ngoại! Mẹ!"Cậu nghe thấy "cậu" sung sướng kêu lên. Mạc Dương quay lưng lại nhìn "cậu" sà vào lòng một người đàn ông lớn tuổi vẻ mặt hàm hậu, bên cạnh là hai người phụ nữ một già một trẻ. Ba người này, cho dù chết cậu cũng không thể quên được khuôn mặt họ, họ từng là gia đình của cậu, những người đã từng bảo vệ và yêu thương cậu. Nhìn "cậu" dụi mặt đầy hạnh phúc trong lòng họ khiến Mạc Dương phải cảm thấy ghen tị. Nhưng cậu cũng không dám tiến lên ôm lấy họ bởi cậu sợ rằng họ sẽ tan biến, rời bỏ cậu như cái ngày họ ra đi. Vậy nên cậu chỉ dám đứng từ xa nhìn khung cảnh quen thuộc thân thương này mà khóe mắt cay cay.
Khung cảnh đang ấm áp thì bất ngờ có vô khối cánh tay đen vươn ra túm lấy ba người, nuốt chửng ông bà ngoại và mẹ cậu vào bóng tối. Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-truc-ma/1320908/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.