Chương trước
Chương sau
Quý Minh Lãng chưa từng xui xẻo như vậy, nguyên bản chỉ là lôi kéo biểu đệ Đông Phương Tiểu Hạo tới rừng Đông tìm kiếm Hoàng Lân Thảo, nghiên cứu vấn đề nguồn năng lượng mới, kết quả, thời điểm hái Hoàng Lân Thảo, không cẩn thận lăn vào sào huyệt của Trường Nha Heo, tiếp tục không cẩn thận, phá vỡ một quả trứng Trường Nha Heo. Không sai, Trường Nha Heo sinh trứng, cái mà Quý Minh Lãng phá kia là quả trứng duy nhất của Trường Nha Heo. Trường Nha Heo sao có thể không liều mạng với hai người bọn họ.
Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo sử dụng cả tay lẫn chân, vào lúc sinh mệnh chịu uy hiếp, thể hiện năng lực leo cây mà ngày thường không thấy, xoát xoát hai cái trực tiếp bò tới giữa thân đại thụ.
Mà Trường Nha Heo vô pháp trèo cây, ngẩng đầu lên, bởi vì lá cây um tùm, cũng nhìn không thấy Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo đã bị che đi, cái mũi phẫn nộ hừ hừ hai tiếng, phun ra một cổ bạch khí, Trường Nha Heo trực tiếp cúi đầu, hướng về phía trước đại thụ đánh tới.
"Phanh......"
Đại thụ bị Trường Nha Heo va chạm, kịch liệt lắc lư, Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo ngồi phía trên thiếu chút nữa ngã xuống, nhanh chóng ôm chặt thân cây.
Đại thụ rất cao, cũng rất lớn, đại khái hai người trưởng thành mới ôm hết độ rộng của nó. Cành lá thực tươi tốt, hơn nữa lực chú ý của cả hai toàn bộ đều đặt lên Trường Nha Heo, căn bản không chú ý tới Phương Tinh Thần ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu bọn họ.
Trường Nha Heo phát hiện va chạm một lần, đại thụ hoàn toàn không bị đụng ngã, lần nữa lui lại, sau đó "Phanh phanh phanh" bắt đầu kịch liệt đánh vào đại thụ, Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo hai người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
"Quý Minh Lãng, làm sao bây giờ? Xem ra nó sẽ không dễ dàng rời đi." gương mặt bụ bẫm của Đông Phương Tiểu Hạo hiện vẻ kinh hoảng, "Sớm biết như này chúng ta nên đem máy truyền tin, ít nhất hiện tại còn có thể liên lạc về nhà."
"Chúng ta lần này âm thầm đi, giấu bọn họ, ngươi còn mang máy truyền tin, không phải lập tức cho bọn họ biết chúng ta lén trốn đi sao." Tuy rằng lúc này Quý Minh Lãng cũng có chút hối hận không mang máy truyền tin, nhưng vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, tuyệt đối không thừa nhận mình sai lầm.
"Kia hiện tại phải làm sao...... Ta sợ......" Đông Phương Tiểu Hạo còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn Trường Nha Heo dưới tàng cây trong miệng phun ra bạch quang, tiếp theo nhắm ngay đại thụ một trận cuồng phun.
"Ầm ầm ầm......"
Đại thụ trực tiếp bị chặt ngang một đoạn, ầm ầm đổ..
"A......" hai người đang ở trên thân cây cách mặt đất sáu mét ngã xuống.
"Ầm vang......"
Đại thụ che trời trực tiếp gãy, đè lên một tảng lớn cây nhỏ cùng hoa cỏ. Mà Trường Nha Heo vẫn luôn ở dưới tàng cây nhìn Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo rơi xuống, đôi mắt màu đỏ tươi lộ ra hưng phấn, móng heo trên mặt đất kích động đá đá, hướng hai người vọt qua.
Từ trên cao té xuống, chân hai người đồng thời bị một nhánh đại thụ chặn lại, họ ra sức muốn nâng thân cây lên, nhưng nó quá lớn, cũng quá nặng, dựa vào sức lực hai người muốn di chuyển thân cây cũng cần một ít thời gian. Lại nhìn Trường Nha Heo đang xông thẳng đến chỗ này, hai người vẻ mặt tuyệt vọng, trực tiếp từ bỏ chống cự, nhắm mắt lại. Mạng ta xong rồi.
Một khắc họ nhắm mắt, Trường Nha Heo đã đi tới trước mặt, muốn đâm hai người, đột nhiên, kiếm quang lóe sáng hô hô hô từ sau hai người bay về phía Trường Nha Heo.
Trường Nha Heo không nghĩ tới cư nhiên có người tập kích nó, động tác nhào vào giữa không trung không kịp thu hồi, thân là ma thú trung cấp 2☆ Trường Nha Heo cũng không phải ăn chay, chỉ thấy nó mở miệng, một cổ nguyên lực cường đại nhằm phía kiếm sáng bay vụt đến.
Nguyên lực chỉ phá hủy được hai trong ba đạo kiếm, mũi kiếm còn lại nhanh chóng cắm vào mắt trái Trường Nha Heo, ngay lập tức, máu tươi chảy ròng, Trường Nha Heo phát ra một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn. Ngã xuống trước mặt Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo. Mà kiếm quang kia, biến thành điểm điểm ánh sáng tiêu tán.
Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo đợi vài giây không thấy đau đớn như trong dự đoán, đổi lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của Trường Nha Heo? Chẳng lẽ là ảo giác đi? Hai người không hẹn mà cùng mở mắt, kết quả, thấy được Trường Nha Heo mắt chảy máu tươi bởi vì đau đớn đang lăn lộn trên mặt đất. Hai người đều ngốc, không biết đã xảy ra sự tình gì.
Mà Trường Nha Heo sau khi kêu rên vài giây, lập tức xoay thân từ trên mặt đất bò lên, hướng phía sau hai người phẫn nộ gầm rú, trong miệng phun ra một cổ nguyên lực càng cường đại hơn so với lúc nãy. Mục tiêu là thân ảnh màu trắng sau lưng Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo.
Nguyên lực cường đại trực tiếp bay qua đỉnh đầu, sợ tới mức họ lại lần nữa không hẹn mà cùng cúi xuống. Ủng hộ chính chủ vào ngay _ T R U М t r ц y e И . V N _
Thân ảnh màu trắng nghênh diện nguyên lực công kích, sắc mặt không thay đổi, dưới chân hướng một bên né tránh, nhưng, ngay sau đó Trường Nha Heo cũng theo sát đi tới trước mặt thân ảnh màu trắng. Mắt thấy lập tức va chạm, giờ phút này, thanh âm thanh lãnh vang lên, tiếp đó ba đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, cắm vào trên mặt đất, hình thành khu tam giác, vây Trường Nha Heo vào bên trong.
"Tam tinh kiếm trận...... Phá......"
"Oanh......"
Ba đạo kiếm phát ra một trận kim quang mãnh liệt, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, ba đạo kiếm sắc biến thành mấy chục mũi kiếm nho nhỏ, để lại hàng chục miệng vết thương trên người Trường Nha Heo. Mùi máu tươi lan tràn trong không khí, nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng so với lúc rồi càng thêm thảm thiết, ầm ầm ngã xuống, trong sự không cam lòng, vĩnh viễn nhắm mắt lại. Thời điểm bụi đất tan đi, lộ ra một thân ảnh màu trắng đơn bạc, vạt áo phiêu phiêu.
Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo đều há to miệng, một bộ biểu tỉnh khiếp sợ như gặp quỷ.
Cứu bọn họ, cư nhiên là một thiếu niên, thoạt nhìn, xấp xỉ mười sáu mười bảy tuổi. Trường Nha Heo dài hơn 3 mét, không còn sống ngã trước mặt thiếu niên cao không đến 1m7, giống như quái vật khổng lồ, đem thiếu niên trông có vẻ càng thêm nhỏ yếu. Nếu không phải Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo tận mắt nhìn thấy thiếu niên chém giết ma thú, bọn họ cũng không dám tin tưởng vị thành niên mười sáu mười bảy tuổi trước mặt cư nhiên là một thần lực giả cao cấp.
Không sai, chính là cao cấp, vừa rồi thiếu niên "Dễ như trở bàn tay", ba phát hạ xuống đem ma thú trung cấp 2☆ chém giết liền có thể nhìn ra, sức chiến đấu không thấp. Mà vừa rồi kiếm sáng mù mắt hai người liếc một cái phát hiện nó được ngưng tụ từ tinh thần lực thành vũ khí, chỉ thần lực giả cao cấp mới có khả năng làm. Hơn nữa, nếu chỉ 1☆, không thể làm được việc diễn ra từ nãy đến giờ. Nhìn thiếu niên, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất thứ vừa giết chỉ là một con lợn rừng bình thường, mà không phải ma thú trung cấp 2☆. Vết kiếm trên người Trường Nha Heo không chỉ một hai đạo, mà là mấy chục, hơn nữa sâu đến có thể thấy cốt, đủ để thấy được uy lực công kích.
"Trời ạ...... Cao thủ a......" Quý Minh Lãng trợn mắt há hốc mồm cảm thán, không nghĩ tới, cư nhiên may mắn ở chỗ này gặp được một người tinh thần lực cao cấp, hơn nữa người ta còn cứu bọn họ.
Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo lập tức luống cuống tay chân bắt đầu dùng sức đẩy ra thân cây đè ở trên người.
Nhưng, Phương Tinh Thần bị cho rằng là thần lực giả cao cấp lúc này nội tâm lại không bình tĩnh giống mặt ngoài. Bởi một kích vừa rồi, hao hết tinh thần lực mà hắn sở hữu. Tu vi Loại Cốt, Tu Tiên giới nhờ vào một bộ kiếm trận trung cấp, giảm bớt linh lực trong cơ thể, mới vượt cấp giết chết được ma thú tu vi tương đương trung cấp 2☆ Trường Nha Heo. Lúc này tình huống của hắn không tốt chút nào, linh lực tiêu hao không còn làm Phương Tinh Thần cảm giác rất không khoẻ.
Bất quá thu hoạch vẫn không tồi. Ánh mắt Phương Tinh Thần nhìn về Trường Nha Heo trên mặt đất kia, thêm vài phần vừa lòng. Doro thú thích nhất ăn thịt Trường Nha Heo.
Một ít thịt ma thú có thể ăn, hơn nữa hương vị không tệ lắm, Trường Nha Heo càng đặc biệt mỹ vị, không chỉ nhân loại thích ăn, vài ma thú cũng thực thích. Nhưng, bởi vì Trường Nha Heo là trung cấp, da dày thịt thô, thích quần cư, muốn bắt, cũng không dễ dàng. Cho nên, thịt Trường Nha Heo trên thị trường giá cả đều là một ngàn tệ tinh tế một cân. Mà tiền còn dư của Phương Tinh Thần, liền một cân thịt Trường Nha Heo cũng mua không nổi, bằng không sao có thể sau khi biết tập tính của Doro thú mà Phương Tinh Thần không chuẩn bị gì.
Hiện tại tốt rồi, có thịt Trường Nha Heo, muốn dẫn ra Doro thú, dễ dàng hơn nhiều. Bất quá, máu Trường Nha Heo không chỉ trêu chọc tới Doro thú, còn sẽ thu hút ma thú cao cấp khác, nên, sau khi thấy máu nhiễm hồng mặt đất, Phương Tinh Thần từ bên hông rút ra một chủy thủ.
Ngân quang lập loè, "Lả tả" hai nhát, cắt xuống miếng thịt phần lưng Trường Nha Heo, Phương Tinh Thần đi qua một bên, từ một cây đại thụ hái xuống mảnh lá gói lại. Sau đó cất chủy thủ, chuẩn bị rời đi.
"Từ từ......"
Nhìn Phương Tinh Thần muốn đi, Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo đẩy cái cây đè lên người nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, vẻ mặt hưng phấn đi tới cạnh Phương Tinh Thần.
"Cao thủ, vừa rồi cảm tạ ân cứu mạng, nếu không phải ngươi kịp thời xuất hiện, chúng ta có thể đã trở thành đồ ăn của Trường Nha Heo." Nhớ tới nguy cơ vừa rồi, Quý Minh Lãng lòng còn sợ hãi.
Đông Phương Tiểu Hạo phụ họa gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, cao thủ, ngươi thật là lợi hại a, cư nhiên hai chiêu liền thu phục Trường Nha Heo. Chúng ta liều sống liều chết, dùng hết tinh thần lực và vũ khí, cũng chỉ khiến Trường Nha Heo rớt mấy cọng lông mà thôi."
"Ngươi còn không biết xấu hổ, nếu không phải ngươi đem lôi đạn loại nhỏ ném đi, chúng ta cũng không cần quá chật vật. Nhiều như vậy một cái cũng không ném trúng." Quý Minh Lãng trừng mắt liếc Đông Phương Tiểu Hạo.
Đông Phương Tiểu Hạo không phục, "Ngươi cư nhiên còn trừng ta? Nếu không phải ngươi phá hỏng trứng Trường Nha Heo, chúng ta sẽ bị đuổi giết sao?"
"Ngươi cho rằng ta muốn như vậy? Ta cũng là không cẩn thận, đừng quên, nơi đó ngươi dẫn ta đi. Hoàng Lân Thảo cũng có phần của ngươi."
"Ha hả, vấn đề là hiện tại một cây đều không hái được."
......
Hai người nói nói, cư nhiên cãi nhau ầm ĩ. Phương Tinh Thần không để ý đến bọn họ, trực tiếp xoay người rời đi. Trời sắp đen là thời điểm đi lại của Doro thú, hiện tại thiết hạ bẫy rập, nói không chừng có thể bắt được. Vừa rồi Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo nhắc đến ân cứu mạng, thực xin lỗi, hắn chưa từng có ý nghĩ muốn tự tìm phiền toái cứu bọn họ. Nếu không phải bị bọn họ liên luỵ, hại hắn bại lộ chỗ ẩn thân, lại trùng hợp đang cần thịt Trường Nha Heo, Phương Tinh Thần tuyệt đối sẽ không ra tay.
Quý Minh Lãng cùng Đông Phương Tiểu Hạo đang khắc khẩu, đột nhiên khóe mắt liếc thấy bóng dáng Phương Tinh Thần rời đi, lập tức dừng lại, Đông Phương Tiểu Hạo đuổi theo Phương Tinh Thần.
"Cao thủ, đừng đi, từ từ ta a......"
Đột nhiên, phương xa tựa hồ truyền đến một tiếng rống của ma thú, phối hợp với không trung dần dần tối tăm, Đông Phương Tiểu Hạo nhịn không được rùng mình một cái, không được, trời đã tối rồi, hiện tại không có năng lực tự bảo vệ mình, trước vẫn nên đi theo cao thủ cho an toàn. Nghĩ vậy, lập tức nhanh chân chạy, đuổi theo Phương Tinh Thần, "Cao thủ, đừng đi quá nhanh, từ từ đợi ta......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.