“Ngôn Ngôn, ngươi muốn đi đâu ni?” Ngũ Hào nhìn Mộc Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, vội vàng hỏi.
“Ta đưa một ít qua cho nhà Hạo Hạo, một hồi sẽ trở lại, ngươi ăn trước đi, trong bát không đủ thì trong nồi vẫn còn không ít.” Mộc Ngôn trả lời, sau đó bưng bát lớn hướng về phía nhà của Dương Anh Hạo mà đi.
Hai nhà cách nhau không xa lắm, sau khi đến nhà Hạo Hạo, đồ ăn trong bát vẫn giống như lúc mới lấy ra khỏi nồi.
Mộc Ngôn còn chưa vào cửa chợt nghe thấy trong phòng truyền đến một chuỗi thanh âm thanh thúy, “Thơm quá a, hương vị gì mà thơm thế?”
“Ngôn ca ca ngươi tới rồi, trong tay ngươi bưng gì thế, thơm quá a.” Dương Oánh Oánh nhìn thấy Mộc Ngôn, lập tức tươi cười sáng lạng tiếp đón, sau đó lại chú ý đến trên tay Ngôn ca ca còn bưng cái gì đó, mà hương vị nàng vừa ngửi được tựa hồ là từ nơi đó phát ra, nhất thời thật tò mò.
“Cái mũi nhỏ của Oánh Oánh thật lợi hại, này là đồ ăn a.” Mộc Ngôn cười nói.
“Đồ ăn là gì ni? Là cái mà ca ca đang bưng sao?” Dương Oánh Oánh liên tục hỏi vài vấn đề, nàng còn nhớ rõ mấy ngày trước Mộc Ngôn nói có thể làm ra đồ ăn này nọ.
“Ngôn Ngôn đến đây, mau tiến vào a.” Lâm Giai Ngữ nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền ra ngoài xem thử, thấy người đến là Mộc Ngôn thì vội vàng gọi y tiến vào nhà.
“Lâm di, hôm nay ta có làm một ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-ngoc-manh-tieu-phu-lang/2886696/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.