Bất kể ánh mắt của Phó Vân Hà có đáng sợ cỡ nào, Ha Ha hoàn toàn không hề dao động, không nhìn thấy.
Hắn đi theo Niên Sơ Đồng đi làm.
Niên Sơ Đồng mang theo tiểu đệ mới, là Ha Ha, đi tới vùng đất hoang đối diện.
"Ha Ha, mau đem mảnh đất này lật ra, như thế này." Niên Sơ Đồng cầm lấy xẻng lật đất, vừa lật vừa nói: "Cỏ dại bên trong, còn có đá đều phải nhặt ra."
"Hiểu chưa?"
"Hiểu! Tôi thường làm điều đó trước đây, chỉ huy nhà tôi thích gọi tôi đào đất nhất." Ha Ha lắc lư cái đuôi của mình, cầm cuốc Niên Sơ Đồng mới đưa tới, bắt đầu làm.
Niên Sơ Đồng nhìn một hồi, phi thường hài lòng.
Ha Ha làm việc này, thật sự, một chút cũng không lười biếng, mấu chốt là, còn rất có sức lực!
So sánh với hai con ma ốm ở bên kia, Niên Sơ Đồng cực kỳ hài lòng.
Ha Ha là có chút chuyện đã giấu, đó chính là lúc hắn muốn đi, thì nghe thấy thanh âm của chỉ huy, hắn đối với tinh thần lực của chỉ huy phi thường quen thuộc.
Bởi vì tinh thần lực của hắn đã từng bị sụp đổ, được chỉ huy tự mình hỗ trợ chăm sóc hơn một tháng.
Cho nên chỉ huy nói cho hắn biết, phải ở lại, giúp Niên Sơ Đồng làm việc, hắn không chút do dự mà ở lại.
Về phần vì sao có thể cảm giác được tinh thần lực của chỉ huy, Ha Ha không biết, nhưng hắn cảm thấy chỉ huy cường đại như vậy, làm cái gì cũng không quá phận.
Cả buổi sáng, Ha Ha lật một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-lam-ruong-nam-chu-om-yeu-dua-vao-tien-gian-nan-cau-sinh/931477/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.