Niên Sơ Đồng ngồi trên ghế đẩu, đặc biệt nhàn nhã ngẩng đầu, nhìn đồ vật từ trên trời rơi xuống, nhất thời cũng không thấy rõ là cái gì, giống như là…. một cây gậy? Phó Vân Hà thì đứng dậy, yên lặng đi tới phía sau Niên Sơ Đồng, ma ốm phải có tự giác của ma ốm. Ngõa Lịch ở phía bên kia, tính toán khoảng cách, nó rất an toàn, không cần phải trốn. Bằng không, phía sau Niên Sơ Đồng tuyệt đối có thêm một vị trí của nó. Ba người, ngẩng đầu lên, nhìn lên trời. Sinh vật không biết tên kia, thì đang cật lực gào thét, càng rơi càng nhanh, càng ngày càng lớn. "Ầm——" Một mảnh đất trồng rau trước nhà gỗ nhỏ, bị đập thành một cái hố lớn. Phó Vân Hà: Không chết là số trời Ngõa Lịch: Nhìn dáng vẻ là biết, không thông minh và xinh đẹp như Ngõa Lịch. Niên Sơ Đồng: Chết làm phân bón, sống bẻ làm phân bón. Ba người, đi đến trước cái hố. "Tiểu Hà, nhìn ra là cái gì không?" Phó Vân Hà cẩn thận nhìn một chút rồi nói: "Là thú hóa hình, nhưng có vẻ như, có chút không khống chế được thú hóa thì phải. " "À… Hả... Thú gì?"
"Nó giống như… Một con sói?" Phó Vân Hà không quá xác định, hắn nhìn chính là bóng lưng, đỉnh đầu có một đôi lỗ tai, còn có một cái đuôi. Một con sói? Lúc này, trong hố có hai tiếng ngao ô ngao ô vang lên. "Ngao ô… Ngao ô…May quá… rơi xuống hố." Nó xoay người, đứng lên, rồi như thằng mất não xoay tròn giống như một con ruồi không đầu. Niên Sơ Đồng nhìn thoáng qua Phó Vân Hà, xác định là sói? Phó Vân Hà chỉ xấu hổ cười cười, nhưng nội tâm lại cuồn cuộn không ngừng, con sói này, hắn quen biết! Lúc này Niên Sơ Đồng ngồi xổm bên cạnh hố, hô một câu: "Này?" Bên trong hố, con sói đang dùng miệng đuổi theo đuôi, ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Niên Sơ Đồng. "Ngươi là ai? Bắt tôi để làm gì?" Một con sói hình người ở dưới hố, lông trên đuôi, dựng đứng lên để đề phòng. Niên Sơ Đồng lắc lắc một ngón tay về phía người sói, nói với con sói phía dưới: "Đầu óc của anh sợ là bị quăng hỏng rồi? Đây là nhà của tôi, anh chắc không phải, là bị rơi ra khỏi tinh hạm đâu nhỉ!" "Ừm, làm sao ngươi biết!" Con sói này, dáng người linh hoạt nhảy lên, chỉ có điều biểu tình ngây thơ ngốc nghếch. Niên Sơ Đồng nhìn thấy, vẫn là một con sói thực lực không tồi, ngã cao như vậy một chút chuyện cũng không có. Ngón tay cô khẽ nhúc nhích, vẫn nên cùng tên này, tiến hành đàm phán hữu nghị thôi. Phó Vân Hà ở bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy ngón tay cử động của Niên Sơ Đồng, hắn có chút dự cảm không tốt. "Anh Sói, anh đập nát đất của tôi, nên bồi thường như thế nào đây?"
Người sói đứng đặc biệt luống cuống, trên mặt ỉu xìu một tay che đầu mình, vô ý thức nhéo nhéo lỗ tai. "Tôi… Tôi…. Tôi…Tôi Bồi thường được không? " Người sói cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm điều gì đó sai trái. Chỉ huy nói làm sai sẽ bị phạt, phải nghe lời. "Được!" Niên Sơ Đồng hô to một tiếng, người sói sợ tới mức cúi đầu run rẩy, lộ ra răng sói. "Đừng kích động, đừng kích động! Tốt hơn nên nói chuyện cẩn thận một chút." Niên Sơ Đồng trấn an khuyên nhủ người anh em người sói này. Nhưng người sói ở đối diện lúc này, đầu óc một mảnh hỗn độn, hắn dùng sức lắc lắc đầu mình. "Không được! Không, tôi không thể! Tôi không thể ở lại, chỉ huy gặp nguy hiểm! Nguy hiểm! " Người sói muốn chạy. Hắn mạnh mẽ hướng máy bay hình quả trứng đậu ở bên ngoài vọt tới, Niên Sơ Đồng hừ lạnh một tiếng. "Không biết xấu hổ!" Một tay cô duỗi thẳng, đao mang màu xanh lóe ra, cầm đao vượt qua, một kích đi lên. "Muốn đi, cũng phải bồi thường rồi mới được đi!" "Ơ?" Người sói chạy được một nửa, đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ quay lại rồi hét lên: "Tôi sẽ không đi! Tôi làm việc để trả nợ! " (Chương này kết thúc)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]