Niên Sơ Đồng một câu được rồi, để Phó Vân Hà đứng dậy ngồi bên cạnh Niên Sơ Đồng.
Mặc dù không có gia vị, nhưng hương thịt chính nó cũng khác nhau, cũng rất là mới lạ.
"Rửa tay." Niên Sơ Đồng nói một câu, Phó Vân Hà xoay người đi đến bên dòng suối rửa tay, nhưng quá trình hắn tận lực không nhìn dung mạo của mình, quá đau mắt.
Phó Vân Hà sau khi rửa sạch, nhìn Niên Sơ Đồng nóng tay xé một cái đùi gà, hắn phi thường biết điều không đưa tay.
Cái nhìn này cũng không phải cho chính mình.
"Tiểu Hà!" Phó Vân Hà nhìn chân gà Niên Sơ Đồng đưa tới, đưa tay đón lấy hỏi: "Bao nhiêu tiền? "
"Từ số tiền tôi nợ, trừ đi năm ngàn? Thế nào?" Niên Sơ Đồng chỉ vào gà nướng trên gậy nói: "Tùy anh ăn. "
"Thành giao." Phó Vân Hà không có mặc cả, hắn cũng không trông cậy vào việc Niên Sơ Đồng thật sự có thể trả tiền, có thể bù một bữa là một bữa.
Niên Sơ Đồng vui vẻ xé bỏ một cái đùi gà khác, tự thổi vài hơi cho bớt nóng, cắn một miếng.
Thịt rất săn chắc, nhưng không dai.
Chắc nguyên nhân là vận động thường xuyên, nên thịt rất dai, càng nhai càng thơm.
Có điều vẫn kém chút hương vị.
"Nếu có chút mặn thì tốt rồi." Niên Sơ Đồng lại cắn một miếng thịt, quả thật khuyết điểm là thiếu muối.
Phó Vân Hà cũng có chút tán thành, nhưng hiện tại hắn, toàn bộ tâm thần đều đã bị mùi hương chiếm cứ.
Hắn cho rằng, ngô là thứ ngon nhất hắn từng ăn, nhưng thịt
này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-lam-ruong-nam-chu-om-yeu-dua-vao-tien-gian-nan-cau-sinh/931444/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.