Niên Sơ Đồng mắt nhìn chằm chằm vào nồi, một tay đè dạ dày của mình nói: "Sốt ruột cũng vô dụng, muốn nấu chín cũng cần thời gian."
“Bao lâu?" Bên kia Phó Vân Hà đã đổi ngồi xổm thành ngồi, không nhịn được mở miệng hỏi.
Vốn lực chú ý vẫn ở chỗ nồi ngô của Niên Sơ Đồng, ý cười tràn đầy dời ánh mắt, nhìn Phó Vân Hà.
Radar của Phó Vân Hà lập tức trực tuyến, hắn hít sâu một hơi nói: "Tôi mua nồi rồi.”
Nói cách khác, tiền đã được trả.
"Một cây ngô đổi một nồi."
Niên Sơ Đồng lại vươn cánh tay đòi tiền của mình ra, lắc lư nói: "Anh ăn một cây cũng được.”
Ngay khi cô muốn thu hồi tay lại, Phó Vân Hà lại nói chuyện.
"Tôi mua."
Phó Vân Hà chua xót lại thuần thục mở tinh võng hỏi: "Bao nhiêu tiền?”
Niên Sơ Đồng đối với vấn đề này, cho sự chú ý lớn nhất.
Cô khoa tay múa chân nói: "Ngô này lớn hơn khoai tây rất nhiều, nhưng giống khác nhau, vì vậy tôi thu một ngàn tinh tệ một cây đi! Không thể luôn luôn để cho anh thiệt thòi được.”
Chịu thiệt?
Phó Vân Hà cảm thấy mình không chịu thiệt mà bị lừa thì có, hắn cũng không giãy dụa, trực tiếp trả năm ngàn tinh tệ, mua năm cây.
Lúc hai người thao tác, đồng hồ đếm ngược của Niên Sơ Đồng vang lên.
"Có thể ăn rồi."
Niên Sơ Đồng nhanh chóng trở lại bên nồi, mở nắp trên lên, cầm một cái thìa lớn, bắt đầu vớt ngô ra.
Hai người cũng không ngại nóng tay, mỗi người cầm một cây trước, Phó Vân Hà nhìn Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-lam-ruong-nam-chu-om-yeu-dua-vao-tien-gian-nan-cau-sinh/931428/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.