Niên Sơ Đồng có chút bật cười, cô phải quen với cơn đói này.
Cô đi về phía rừng vài bước, mượn cây cối che khuất, lấy khoai tây từ hệ thống ra.
Mỗi một củ ước trừng tầm hai nắm tay lớn, tròn tròn có mười củ.
Cô tiện tay túm lấy một chiếc lá lớn, đặt khoai tây lên trên, ôm trở về.
"Khoai tây này có thể chống đỡ được độc tố bên ngoài xâm nhập vào không?"
Niên Sơ Đồng không sợ độc tố, là bởi vì cô tu luyện vừa vặn cần dùng đến nó, càng độc cô càng vui.
Nhưng đối với người không thể tu luyện mà nói, còn có động thực vật mà nói, hoàn cảnh như vậy cũng không mấy tốt đẹp, thậm chí là trí mạng.
Bằng không Niên gia cũng sẽ không nhất định phải đem một phế vật cùng một con ma ốm đến đây để kế thừa một tinh cầu tràn đầy độc tố làm gì, còn không phải là ghét bỏ hai người lãng phí tài nguyên tu luyện của Niên gia sao.
"Tinh! kí chủ hãy yên tâm, khoai tây này của chúng tôi có khả năng chống độc, trái cây được sản xuất bởi hạt giống sẽ không chứa độc tố, nhưng trái cây khác thì không có khả năng như hạt giống."
Nói cách khác, hệ thống là thương nhân hạt giống lớn nhất, cô chỉ có thể mua hạt giống từ nó.
Cũng được, Niên Sơ Đồng không quan tâm lắm. Cô tiếp tục hỏi,
"Làm thế nào để ăn cái này?"
"Tinh! Khoai tây là rau củ, năng suất cao, hấp, luộc, nướng, đun sôi, xào, hầm đều được.”
cách nấu còn có rất nhiều, Niên Sơ Đồng ôm khoai tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-lam-ruong-nam-chu-om-yeu-dua-vao-tien-gian-nan-cau-sinh/242220/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.