Goá phụ?, người mất chồng? Đại quản gia còn chưa nói gì, thì Phó Vân Hà đã ho ra tiếng.
Đôi mắt trắng dã của Phó Vân Hà nóng lòng muốn biến thành một cái quạt, để dập tắt nụ cười trên môi của cô gái kia.
Tuy nhiên, anh vẫn lên tiếng để bày tỏ về sự tồn tại của mình.
“Khụ khụ... Không chết.”
Niên Sơ Đồng đột nhiên nở nụ cười, để Phó Vân Hà đối diện với mình, hắn cũng không khỏi kinh ngạc, Niên Sơ Đồng đúng là mặt mũi đen sì, thô kệch, nhìn không ra một chút sắc mặt.
Dù nụ cười không đẹp nhưng Phó Vân Hà vẫn dựng tóc gáy khi nhìn thấy.
Một giây tiếp theo, Niên Sơ Đồng chỉ cần đẩy nhẹ, Phó Vân Hà đã bị đẩy đến lắc lư vài lần. Hắn cắn răng kiên trì để mình không ngã, mình đường đường là đế quốc quân chỉ huy quân đoàn, đổ máu, đổ mồ hôi .....
“Bang!”
Quên đi, nằm xuống cũng khá thoải mái.
Phó Vân Hà cuối cùng cũng có thể thở phào, thân thể này quá vô dụng.
Một tiếng “Phanh” này, làm cho đại quản gia nhìn tới, Niên Sơ Đồng dang rộng lòng bàn tay nói: “Trượt tay một chút.”
Phó Vân Hà trên mặt đất thậm chí còn không có sức mà trợn mắt, cứ như vậy mà nằm xuống, làm cá muối.
Chính anh cũng nghi ngờ thân hình “ ma ốm” này, không đứng dậy được, không đi lại được, khó thở liệu có thể tồn tại được đến ngày hôm sau không?
Anh có thể đi đến được hành tinh phế thải hay không thì cũng là một cái chết yểu.
Niên Sơ Đồng rút lại ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-lam-ruong-nam-chu-om-yeu-dua-vao-tien-gian-nan-cau-sinh/242212/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.