Lộ Đức Duy Hi cùng Y Mạn chậm trễ chút thời gian ở chỗ vách đá nên bị Lạc Phi cùng Mạc Hàm bỏ lại phía sau.
Lộ Đức Duy Hi gia tăng tốc độ muốn đuổi kịp hai người, Y Mạn thì không hề sốt ruột, bởi vì anh càng muốn được ở riêng với Lộ Đức Duy Hi, bảo trì khoảng cách với nhóm Lạc Phi mới tốt.
Lúc này, Lạc Phi cùng Mạc Hàm đã đi tới lưng chừng núi, xuất hiện trước mắt là một đoạn vực sâu.
Nơi này có một con đường xiêu vẹo, độ dốc không tính là quá khó, thế nhưng mấu chốt là một bên đường dựa vào vách núi, một bên là vực sâu.
Vực sâu không thấy đáy, nhặt một viên đá ném xuống căn bản không nghe thấy tiếng vọng, người mắc chứng sợ độ cao chỉ cần liếc mắt một cái đã nhũn chân. Huống chi đoạn đường này gập ghềnh không hề bằng phẳng, chỉ cần không chú ý trượt chân một cái rất có thể sẽ rớt xuống vực tan xương nát thịt.
Muốn vượt qua đoạn đường này, các vị tiền bối đi trước đã đúc kết ra kinh nghiệm—- dựa lưng vào vách đá chầm chầm đi ngang tới trước, tốt nhất là dùng móc ngược cố định vào vách đá, đầu kia cố định phần eo để tránh trường hợp sơ ý ngã xuống vực.
Mạc Hàm làm tốt công tác chuẩn bị, lưng kề sát vào vách đá, bắt đầu thong thả di động.
Lạc Phi đi theo phía sau, bất quá cậu không sử dụng dây thừng, đeo ba lô lên trước ngực, lưng dán sát vách đá từng bước di chuyển.
Dưới chân là vực sâu sâu không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-ket-hon-chi-nam/1320236/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.