Chương trước
Chương sau
Lộ Đức Duy Hi đáp ứng dạy Y Mạn học bắn, sau khi rời khỏi phó bản, cậu liền mở một phòng huấn luyện bắn súng, sau đó mời Y Mạn vào phòng. Mạc Hàm cũng muốn quan sát tài bắn súng của đội hữu Thợ Săn, vì thế cũng theo Y Mạn vào phòng. Nếu Mạc Hàm tham gia, Lạc Phi tự nhiên cũng không vắng mặt.
Phất Lan Khắc đi đón bạn gái nên logout trước, bốn người còn lại đều tới phòng huấn luyện.
Trong phó bản huấn luyện, người chơi có thể tự do lựa chọn cảnh tượng cùng vũ khí, phó bản này tồn tại để những người chơi mới có thể nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh trò chơi.
Lộ Đức Duy Hi chọn cảnh tượng đơn giản nhất, đại khái rộng khoảng một trăm thước, trên một mặt tường có một loạt bia ngắm, có cố định cũng có di động, mỗi bia ngắm có mười vòng tròn, vòng ngoài cùng là một điểm, bắn trúng hồng tâm sẽ được mười điểm. Vị trí bia ngắm, khoảng cách, tốc độ đều có thể điều chỉnh.
Lộ Đức Duy Hi hỏi: “Anh muốn tập súng gì?”
Y Mạn thực tích cực đi tới chỗ xạ kích, cầm lấy một khẩu súng ngắm nói: “Anh có thể học ngắm bắn không?” Bởi vì hôm nay nhìn thấy vị đội hữu này từ khoảng cách xa giết chết xà vương, hơn nữa còn vòng ra phía sau giết chết ba người chơi khác, cảm giác giết chết kẻ địch ở xa xăm ngàn dặm thế này thực sự rất suất.
Lộ Đức Duy Hi gật đầu: “Có thể.”
Nói xong, Lộ Đức Duy Hi đi tới phía sau Y Mạn, vươn tay nhẹ nhàng nâng cánh tay Y Mạn, chỉnh lại động tác của đối phương: “Cánh tay nâng lên cao một chút.”
Y Mạn đột nhiên cảm thấy tim bắt đầu gia tốc, cảm xúc trong trò chơi toàn tức rất chân thật, hôm nay anh vừa vặn lại mặc áo tay ngắn, vừa nãy lúc đối phương chạm vào cánh tay, xúc cảm lành lạnh truyền tới từ ngón tay đối phương làm Y Mạn có chút thất thần. Âm thanh nam nhân vẫn thực lạnh nhạt, trên mặt cũng không có biểu tình, thế nhưng khoảnh khắc bị đụng chạm, Y Mạn có chút tâm loạn, càng nhìn gần càng cảm thấy người này suất một cách thái quá, ngũ quan tinh xảo tới mức không hề có chút tỳ vết.
Hơn nữa khí chất cao lãnh cấm dục trên người nam nhân đặc biệt hấp dẫn.
Phát hiện Y Mạn thất thần, Lô Đức Duy Hi hơi nhướng mày một chút: “Tập trung.”
Nhịp tim Y Mạn lại càng đập nhanh hơn, anh lập tức hít sâu hố bình ổn tâm tình, dựa theo chỉ dẫn của đối phương làm tốt động tác: “Thế này à?”
Bên tai truyền tới tiếng nói trầm thấp dễ nghe của đối phương: “Ừm. Trước tiên mở ống ngắm quan sát mục tiêu, lúc nhắm đúng hồng tâm thì bóp cò.”
Y Mạn làm theo, nheo mắt ngắm nửa ngày nói: “Bia ngắm cao quá, anh ngẩng đầu ngắm nửa ngày, cổ có hơi mỏi.”
Lộ Đức Duy Hi: “…”
Không phải bia ngắm cao mà là anh lùn.
Lộ Đức Duy Hi không chút biến sắc điều chỉnh độ cao bia ngắm, để nó ngang với tầm ngắm của Y Mạn, sau đó nói: “Thử lại xem.”
Y Mạn mỉm cười gật đầu, nhắm một mắt lại ngắm bắn, ngắm một lát thì cảm thấy đã ngắm chuẩn, lập tức bấm cò.
Phốc một tiếng, bên tai lập tức vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống: “Đạn không trúng bia.”
Lộ Đức Duy Hi: “… …”
Khoảng cách bia ngắm chỉ không đến hai mươi thước, lại còn cố định một chỗ, như vậy mà còn bắn hụt thuyết minh người này thực sự dốt đắc cán mai với kỹ thuật bắn súng.
Người lợi hại có thể bắn trúng mục tiêu di động trong khoảng cách một trăm thước, lính mới thì không thể bắn trúng bia ngắm cố định ở khoảng cách hai mươi thước.
Lộ Đức Duy Hi cầm lấy súng trong tay Y Mạn làm mẫu một chút, thản nhiên nói: “Ngắm, lúc chữ thập nhắm vào đúng hồng đâm thì bấm cò.”
Tiếng súng vang lên, hệ thống thông báo: “Mười điểm.”
Y Mạn thực sùng bái nhìn Lộ Đức Duy Hi: “Mười điểm chính là điểm hồng tâm à? Viên đạn cậu bắn ra cư nhiên không lệch đi chút nào à?”
Lộ Đức Duy Hi đưa súng lại cho Y Mạn: “Khoảng cách gần như vậy, lại còn la mục tiêu cố định, nếu còn bắn lệch thì tôi căn bản không qua được vòng kiểm tra.”
Mặt Y Mạn hơi đỏ lên: “Ò, nếu anh thi thì khẳng định sẽ không qua được.”
Lộ Đức Duy Hi: “Ngay cả trường thi anh còn không vào được.”
Y Mạn: “… … …”
Có cần nói thẳng như vậy không a?
Bất quá, tuy bị đả kích nhưng Y Mạn cũng dâng lên ý chí chiến đấu hừng hực. Anh đột nhiên phát hiện cái người lạnh như băng này càng đả kích anh lại càng hưng phấn hơn. Bản thân Y Mạn cũng thực hoang mang, chẳng lẽ anh có thể chất M, thích cảm giác bị người ta làm nghẹn tới không nói nên lời sao?
***
Bên cạnh, Mạc Hàm cùng Lạc Phi ngồi ở khu nghỉ ngơi nhìn Lộ Đức Duy Hi chỉ Y Mạn bắn súng.
Nhìn một chốc, Mạc Hàm cũng nhịn không được nói: “Tôi cũng không hiểu nhiều về súng ngắm lắm, thuận tiện học luôn vậy.”
Mạc Hàm đứng lên đi tới bên cạnh Y Mạn, cầm lấy một khẩu súng khác, Lạc Phi lập tức tích cực theo sát: “Trước kia anh chưa từng học à?”
Mạc Hàm gật đầu: “Súng ngắm bình thường đều là núp trong chỗ tối đánh lén người khác, lúc chân chính gặp nguy hiểm ngược lại không có quá nhiều công dụng. Trước đây tôi tập bắn súng chỉ vì phòng thân nên chọn súng ngắn, vì thế khả năng dùng súng ngắn mới khá tốt trong khi các loại súng khác thì chỉ bình thường mà thôi.”
Điều này đã nằm trong dự đoán của Lạc Phi.
Mạc Hàm hiển nhiên đã từng luyện tập kỹ thuật bắn súng, thế nhưng trong trò chơi chỉ dùng mỗi súng ngắn, đối với tập kích cùng ngắm bắn không quá am hiểu.
Lạc Phi mỉm cười: “Nếu anh cảm thấy hứng thú, em có thể chỉ anh.”
Mạc Hàm gật đầu: “Tốt.”
“Hay là chúng ta ra ngoài tạo một phòng khác đi?”
Mạc Hàm nghi hoặc quay qua nhìn đối phương: “Học ở đây luôn không được à?”
Lạc Phi giải thích: “Bốn người ở cùng một chỗ rất ổn, nếu dạy riêng thì anh sẽ học được nhanh hơn.”
Ngay lúc này bên tai vang lên tiếng súng, là Y Mạn bắn, lại trật, cũng may lần này không phải trật hẳn mà trúng vào vòng ngoài cùng của bia ngắm.
Mạc Hàm cười khẽ: “Được rồi, chúng ta ra ngoài đi.”
Vì thế, Lạc Phi tạo một phòng huấn luyện khác mời Mạc Hàm vào.
—– vẫn là ở riêng thì tốt hơn, Lạc Phi không muốn ở chung phòng huấn luyện với Y Mạn cùng Lộ Đức Duy Hi.
Sau khi tiến vào phòng, Mạc Hàm thực tự nhiên đi tới chỗ xạ kích, cầm lấy một khẩu súng ngắm, vừa nãy thấy Thợ Săn chỉ đạo Y Mạn, anh đã nhớ kỹ động tác chính xác, theo trí nhớ vừa nâng súng vừa hỏi: “Tư thế của tôi đúng không?”
Lạc Phi đứng bên cạnh khen ngợi: “Anh thực thông minh, vừa học liền biết ngay.”
“Nhắm thẳng mục tiêu, mở ống ngắm, ngắm, bắn, đúng không?”
Lạc Phi gật đầu: “Ừm, anh thử xem.”
Mạc Hàm nhắm mắt trái, dùng mắt phải ngắm ngay hồng tâm, ngón tay bóp nhẹ cò súng, viên đạn bắn ra, hệ thống thông bao: “9 điểm!”
Mạc Hàm nhắm một mắt nghiêm túc ngắm bắn thật sự dễ nhìn quá phận, nhìn sườn mặt Lạc Phi, ánh mắt Lạc Phi căn bản không có cách nào dời đi.
Mạc Hàm bắn xong một phát thì thản nhiên nói: “Không khó.”
Lần đầu tiên dùng súng ngắm đã được 9 điểm, quả thực so với anh tưởng tượng đơn giản hơn nhiều.
Nghe Mạc Hàm nói vậy, Lạc Phi cười khẽ, ôn nhu nói: “Anh nắm giữ trụ cột bắn súng rồi, đối với mục tiêu cố định thế này đương nhiên không khó. Thế nhưng những tay bắn tỉa bình thường đều phải mai phục ngắm bắn mục tiêu di động ở cự ly rất xa, việc này không dễ.”
Mạc Hàm hiểu được, gật gật đầu: “Quả thật là vậy. Lúc thực chiến khẳng định không có ai tự dưng đứng đờ ra một chỗ chờ bị bắn chết.”
“Ngắm bắn kỳ thực có nhiều loại phương thức, có muốn em giới thiệu một chút không?”
“Tốt.” Mạc Hàm đặt súng xuống, quay đầu nhìn đối phương, nghiêm túc lắng nghe.
Lạc Phi điều chỉnh hệ thống trong phòng huấn luyện, từ bia ngắm cố định chuyển thành tùy ý xuất hiện.
Sau đó cầm lấy khẩu súng Mạc Hàm vừa đặt xuống, vừa giải thích vừa làm mẫu: “Đầu tiên là tạp điểm ngắm bắn, chính là phương pháp thường dùng nhất, tay súng bắn tỉa sẽ chiếm cứ địa hình có lợi, mở sẵn ống ngắm ngắm vào vị trí địch nhân có thể sẽ xuất hiện, sau đó lẳng lặng chờ đợi, nháy mắt mục tiêu xuất hiện sẽ nổ súng bắn chết.”
Lúc này có một bia ngắm từ bên phải di động tới, Lạc Phi mở ống ngắm, dự đoán vị trí bia ngắm sẽ đi tới, ngay khoảnh khắc bia ngắm tiến tới lập tức quyết đoán bấm cò.
Chỉ nghe phốc một tiếng, viên đại chuẩn xác bắn trúng hồng tâm —– mười điểm!
Mạc Hàm khen ngợi: “Lợi hại.”
Phản ứng không vượt quá một giây, cơ hồ là nháy mắt mục tiêu xuất hiện đã lập tức bị bắn trúng, hơn nữa là mục tiêu di động cư nhiên vẫn có thể bắn ngay hồng tâm!
Lạc Phi mỉm cười buông súng xuống, quay qua nhìn Mạc Hàm: “Hiểu chưa? Tạp điểm ngắm bắn chính là chọn địa hình có lợi chờ đợi con mồi, trong trò chơi mạo hiểm, chúng ta có thể chọn nóc nhà hoặc giao lộ, những nơi có tầm nhìn khá trống trải, địch nhân vừa xuất hiện sẽ lập tức bị bắn chết.”
Mạc Hàm gật đầu: “Ừm, ở trong trò chơi những tay bắn tỉa đều dùng phương pháp này.” Anh dừng một chút hỏi: “Còn kỹ thuật khác không?”
“Còn thiểm thư, đó là đấu pháp co duỗi cấp tốc, chính là bình thiểm cùng tồn thiểm. Bình thiểm là núp phía sau những chướng ngại vật lớn như pho tượng, cột đá, dự đoán vị trí địch nhân xuất hiện, nhanh chóng di chuyển bắn chết đối phương, sau đó một lần nữa quay về vị trí cũ. Tồn thiểm là ẩn núp phía sau những chướng ngại vật kháp thấp bé, như vách tường đổ, rương hòm này nọ, tay súng bắn tỉa sẽ ngồi xổm phía sau chướng ngại vật, đứng dậy ngắm bắn rồi lập tức ngồi xổm xuống. Hai kỹ thuật này thường dùng trong hỗn chiến.”
Lạc Phi vừa kiên nhẫn giải thích vừa nhanh nhẹn làm mẫu.
Mạc Hàm đứng bên cạnh nghiêm túc học tập, anh phát hiện kỹ thuật bắn súng của F Tiên Sinh thật sự nằm ở trình độ chuyên độ, trong tình huống ẩn sau chướng ngại vật tiến ra ngắm bắn cư nhiên vẫn chuẩn xác bắn trúng mục tiêu di động, hơn nữa không hề có lần nào thấp hơn 9.6 điểm.
Mạc Hàm dựa theo động tác của đối phương làm thử, kết quả cư nhiên ngay cả bia ngắm cùng không bắn trúng, viên đạn ghim thẳng vào bức tường.
Hệ thống thông báo: “Viên đạn không trúng bia ngắm!”
Trong mắt Mạc Hàm hiện lên một tia xấu hổ, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Thiểm thư có vẻ khó.”
Lạc Phi mỉm cười, tay phải đỡ nhẹ thắt lưng Mạc Hàm, tay trái kéo tay anh, vừa chỉnh sửa động tác vừa giải thích: “Lúc nổ súng nhất định phải cam đoan thân thể ở trạng thái bất động, bằng không đường đạn sẽ bị lệch đi. Vừa nãy lúc nổ súng, thân thể anh hơi nghiêng một chút, tầm nhìn cũng nghiêng theo.”
Mạc Hàm không để ý tới chuyện thân thể tiếp xúc, bởi vì toàn bộ lực chú ý đều đặt vào bia ngắm.
Dựa theo chỉnh sửa của F Tiên Sinh, Mạc Hàm thử lại một lần nữa, lần này đã bắn trúng bia ngắm, đáng tiếc chỉ được 5.5 điểm.
Lạc Phi nói: “Trước kia khi mới tập luyện em phải mất một khoảng thời gian luyện tập mới có thể bắn trúng, năng lực học tập của anh rất mạnh, tiến bộ rất nhanh.”
Mạc Hàm được khen tới khoái trá không thôi, những lần luyện tập sau đó, tỷ lệ trúng mục tiêu dần dần tăng lên, thành tích tốt nhất là tám điểm.
Với thành tích này, muốn bắn trúng điểm yếu hại của người chơi trong trò chơi là không thành vấn đề.
Lạc Phi nói tiếp: “Để em chỉ anh kỹ thuật kế tiếp.”
“Có nhanh quá không? Tôi vẫn chưa luyện tốt thiểm thư.”
Lạc Phi mỉm cười: “Đối với học trò thông minh tự nhiên phải dùng phương thức đặc biệt, dạy xong một lượt rồi cùng luyện tập. Với năng lực lý giải của anh, rất nhanh sẽ nắm vững hết thôi.”
Mạc Hàm bật cười: “Cứ nói ba câu cậu lại khen tôi một câu, khen tới mức tôi ngại luôn a.”
“Anh vốn thông minh mà.”
“…”
Lại bị khen, ý cười bên khóe môi Mạc Hàm lại càng tăng thêm, cứ cảm thấy người này mỗi lần bắn súng thực tuấn tú, lúc bình thường nói chuyện cũng thực đáng yêu.
Là một người rất thú vị.
Mạc Hàm thầm cho ra kết luận, sau đó nhìn Lạc Phi nói: “Vậy cậu dạy anh kỹ thuật tiếp theo đi.”
Lạc Phi gật đầu, cầm súng nói: “Còn hai dạng khá khó là súy thư cùng khiêu thư, dùng để ngắm bắn trong hoàn cảnh chạy trốn hoặc đuổi giết. Súy thư là trong quá trình di động nhanh chóng ngắm bắn mục tiêu, liên tục ngắm bắn trái phải làm kẻ địch không còn chỗ trốn. Tỷ lệ chuẩn xác của súy thư khá thấp, vì thế trong ba phát đạn có một phát trúng mục tiêu là đạt tiêu chuẩn. Khiêu thư là ngắm bắn ở trên không trung, lúc đáp xuống đất sẽ đột ngột bắn chết đối thủ.”
Lạc Phi phân biệt làm mẫu hai dạng đấu pháp này, thân thủ mạnh mẽ, động tác lưu loát làm Mạc Hàm tán thưởng không thôi.
Súy thư là thao tác có độ khó rất cao, thế nhưng Lạc Phi cư nhiên có thể chuẩn xác liên tục bắn trúng ba bia ngắm di động.
Năng lực phản ứng cùng tốc độ ngắm bắn của Lạc Phi nhanh kinh người, cơ hồ là khoảng khắc bia ngắm vừa xuất hiện đã có thể ngắm bắn, liên tục ba súng đều đạt hơn 9 điểm, độ chuẩn xác làm người ta không khỏi tán phục.
Mạc Hàm đứng bên cạnh nghiêm túc quan sát học tập, càng xem càng cảm thấy F Tiên Sinh quả thật là người lợi hại.
Trong trò chơi chọn gương mặt hệ thống số một, thực không biết ngoài đời thực cậu ta có dáng vẻ thế nào nhỉ?
Mạc Hàm đột nhiên có xúc động muốn quen biết đối phương ở ngoài đời thực.
Kỹ thuật bắn súng chuẩn như vậy, ra tay lưu loát như vậy, có lẽ là quân nhân hoặc cảnh sát đi?
Mạc Hàm khá hảo cảm với hai chực nghiệp này bởi vì anh có thể cảm nhận được khí thế cương nghị thiết huyết, nhiệt huyết cùng chính nghĩa nam nhân từ bọn họ. Không giống với đám con cháu phú gia trong thương giới mà anh từng tiếp xúc, tay chân mềm nhũn trói gà cũng không chặt, lúc gặp nguy hiểm, đừng nói là có năng lực chạy trốn, đại khái chỉ biết ôm đầu kêu la ‘cứu mạng’ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Mạc Hàm nhịn không được mở miệng: “Có thể hỏi cậu một vấn đề không?”
Lạc Phi lập tức nói: “Đương nhiên.”
Mạc Hàm quay qua nhìn đối phương: “Tôi nghe Phất Lan Khắc nói cha cậu là quân nhân nên yêu cầu dành cho cậu khá nghiêm khắc, từ nhỏ đã bồi dưỡng cậu sử dụng đủ loại súng ống. Vậy cậu thì sao? Hiện giờ có phải cậu cũng giống như cha mình, trở thành một quân nhân không?”
Lạc Phi cười khẽ: “Em thi vào trường quân đội mà cha học ngày xưa, bây giờ vẫn còn là học viên.”
Quả nhiên không quá sai biệt với phỏng đoán của Mạc Hàm, nối bước cha mình tiến vào trường quân đội, học viên trong trường quân đội phải luyện súng hằng ngày, khó trách kỹ thuật bắn súng của đối phương lợi hại như vậy.
“Là học viện quân sự Thánh La Thước Á à?” Mạc Hàm thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Lạc Phi nói: “Trường quân đội tốt nhất đế quốc, năm đó cha em cũng tốt nghiệp ở đây.”
Lạc Phi hoàn toàn không nói dối, năm đó bệ hạ Tây Trạch thực sự học ở học viện Thánh La Thước Á, quả thật cũng có thân phận quân nhân.
Thế nhưng Mạc Hàm hoàn toàn không liên hệ F Tiên Sinh cùng đại hoàng tử lại cùng một chỗ.
Bởi vì trong ấn tượng của Mạc Hàm, đại hoàng tử chỉ là một thiếu niên vẫn chưa trưởng thành, từ nhỏ sống trong hoàng cung nên rất trong sáng, ngây ngô, hoàn toàn không có kinh nghiệm xã hội, vì thế mới luôn cười tủm tỉm làm ra những hành động ngốc nghếch. Bất quá lúc thổ lộ muốn kết hôn với anh cũng khá đáng yêu.
Mạc Hàm căn bản không thể liên hệ người nam nhân quả cảm, suất đến quá đáng trước mắt với đại hoàng tử Lạc Phi.
Lạc Phi cũng phát hiện Mạc Hàm không hoài nghi thân phận của mình, từ giọng nói có thể nghe ra đối phương không có hoài nghi cùng dò xét như lần trước, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ mà thôi.
Quả nhiên ngay sau đó Mạc Hàm nói: “Tôi nghe nói yêu cầu của học viện Thánh La Thước Á rất khắc nghiệt, trong các cuộc thi phải có thành tích hơn 9.8 điểm mới có thể thông qua. Yêu cầu này đối với cậu hẳn là không quá khó nhỉ?”
“Ừm, đối với em quả thực không tính là khó.”
Mạc Hàm mỉm cười: “Tiếp tục luyện tập đi, có thể tôi không đạt được trình độ như cậu nhưng bắn trúng vòng chín điểm vẫn có thể cố gắng một chút.”
Lạc Phi ôn nhu nhìn anh, đưa súng qua: “Cố lên, anh có thể.”
Dựa theo lời Lạc Phi Mạc Hàm thử dùng phương pháp súy thư, ban đầu căn bản không bắn trúng phát nào, Lạc Phi ở bên cạnh kiên nhẫn giúp anh chỉnh sửa động tác.
Trong suốt quá trình tự nhiên có không ít lần tiếp xúc thân thể.
Lúc luyện tập súy thư bởi vì liên tục ngắm bắn nên đường đạn bị lệch khá nghiêm trọng. Lạc Phi liền từ phía sau ôm lấy Mạc Hàm, hai tay nâng cánh tay để anh có được tư thế chuẩn xác nhất, ngón tay áp nhẹ lên tay anh, vào thời điểm thích hợp trợ giúp anh bóp cò súng.
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng súng, Mạc Hàm ngoan ngoãn tựa vào lòng Lạc Phi, nghiêm túc học tập, nghi nhớ thời điểm cùng góc độ mỗi lần ngắm bắn.
Nhìn sườn mặt nghiêm nghị của Mạc Hàm, Lạc Phi cảm thấy tim đập như trống nổi.
Ôm Mạc Hàm vào lòng chính là chuyện Lạc Phi vẫn luôn thiết tha mơ ước, tuy đây chỉ là trò chơi nhưng xúc cảm vô cùng chân thật, cơ thể người trong lòng vừa mềm mại lại ấm áp, hoàn toàn không lạnh băng như lời đồn, ôm anh vào lòng, trái tim Lạc Phi cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thế nhưng Lạc Phi vẫn cố khắc chế xúc động muốn hôn đối phương, thực bình tĩnh dạy Mạc Hàm.
Đối với chuyện tiếp xúc thân thể, Mạc Hàm cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghiêm túc học tập kỹ thuật đối phương chỉ mình, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng hỏi: “Là thế này à?”
Lạc Phi gật đầu: “Ừm, anh làm tốt lắm.”
Mạc Hàm quả thực rất thông minh, nắm giữ điểm trọng yếu rất nhanh.
Lạc Phi chỉ chỉnh sửa vài lần, Mạc Hàm đã nắm giữ được kỹ xảo, nhanh chóng tăng cao trình độ.
Hai người ở phòng huấn luyện trải qua một khoảng thời gian học tập thoải mái vui vẻ.
Mạc Hàm thực thích luyện ngắm bắn, luyện hơn một tiếng cũng không cảm thấy mệt, mà Lạc Phi cũng thực kiên nhẫn bồi bên cạnh, cho dù đêm đã khuya cũng không hề có tính toán logout trước.
Thẳng đến hai giờ sáng, Mạc Hàm mới giật mình phát hiện, mình cư nhiên đã ở trong phòng huấn luyện suốt hai tiếng.
Mà F Tiên Sinh cư nhiên vẫn luôn bồi mình.
Trong lòng Mạc Hàm có chút áy náy, quay đầu nhìn đối phương nói: “Hôm nay thực sự làm phiền cậu dạy tôi lâu như vậy. Nếu không như vầy đi, tôi mua một món quà tặng cậu coi như là quà cám ơn, cậu có muốn gì không?”
Lạc Phi mỉm cười: “Không cần, có thể dạy anh đã làm em cảm thấy rất vinh hạnh.”
Mạc Hàm có chút ngoài ý muốn: “Phải không?”
Lạc Phi gật đầu: “Ân. Thật sự không cần khách khí với em, sau này có gì cần em cứ việc phân phó.”
Mạc Hàm: “…”
F Tiên Sinh này đối xử với anh thật sự quá tốt, tốt đến mức làm Mạc Hàm có chút động tâm.
Mỗi lần ở chung với F Tiên Sinh, Mạc Hàm luôn có cảm giác được thấu hiểu, được bao dung. Mỗi lần gặp nguy hiểm, Mạc Hàm có thể thả lỏng giao phía sau lưng cho đối phương. Mà mỗi khi tiếp xúc thân thể, sự ngượng ngùng cùng ngây ngô của F Tiên Sinh làm Mạc Hàm cảm thấy đặc biệt thú vị.
Hay là qua một thời gian nữa hẹn gặp nhỉ?
Mạc Hàm thầm quyết định chủ ý này, lập tức quay đầu nói: “Cậu học ở Thánh La Thước Á đúng không? Tuần sau tôi sẽ tới tìm cậu, chúng ta gặp mặt đi, tôi mời cậu ăn bữa cơm coi như cám ơn cậu dạy tôi bắn súng.”
Lạc Phi: “… … …”
Mạc Hàm có hảo cảm với cậu đến mức chủ động hẹn gặp sao?
Thấy F Tiên Sinh giống như chết máy không hề có phản ứng, Mạc Hàm không khỏi nghi hoặc: “Sao thế? Cậu bài xích với việc gặp mặt bạn trên mạng à?”
Hiện giờ mạng internet phát triển, con số dân chúng sử dụng mạng giả thuyết đã vượt qua mấy chục triệu, rất nhiều trường hợp ở trên mạng trông rất đẹp nhưng ra ngoài đời thực lại hoàn toàn trái ngược. Mạc Hàm tưởng F Tiên Sinh để ý vấn đề này nên bổ sung: “Không sao, tôi không để ý cậu có dáng vẻ thế nào đâu, kết giao bằng hữu đi.”
Lạc Phi hồi phục tinh thần, mỉm cười: “Được rồi, đến khi đó sẽ định thời gian địa điểm.”
Nếu cự tuyệt yêu cầu gặp mặt có lẽ Mạc Hàm sẽ nảy sinh nghi ngờ mà thăm dò tư liệu đăng ký của cậu, khi đó sẽ hỏng bét.
Thay vì để Mạc Hàm nghi ngờ mà lột đi thân phận giả của mình, chẳng thà tự động lộ diện.
Lần này, cậu nhất định phải nắm giữ quyền chủ động trong tay.
Cũng không biết khoảnh khắc biết được F Tiên Sinh cư nhiên chính là đại hoàng tử Lạc Phi, Mạc Hàm có kinh ngạc tới rụng cằm hay không?
…(cont)…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.