Nặc Á kỳ thực cũng không hiểu suy nghĩ của vị đại hoàng tử kia cho lắm, chẳng lẽ cậu ta không biết chủ nhân nó là thiên tài hacker à? Danh sách hành khách công ty hàng không có thể bị chủ nhân tùy tiện tra cứu, mà thân phận khi đặt vé nhất định phải là thân phật thật, dám bịa đặt thân phận trước mặt chủ nhân chẳng khác nào cậu ta tự chui đầu vào rọ a? Nặc Á tò mò: “Chủ nhân, trước khi ta tra cứu được danh tính thật của cậu ta, người làm sao biết cậu ta đang nói dối?” Bưng ly nước đặt trên màn hớp một ngụm, Mạc Hàm thản nhiên nói: “Khí chất cậu ta khá đặc biệt, không giống trợ lý bình thường. Hơn nữa bên cạnh còn có Ai Mễ Nhĩ không biết diễn trò… ánh mắt Ai Mễ Nhĩ sớm đã bán đứng cậu ta rồi, làm gì có chuyện ông chủ nghe lời trợ lý như vậy.” Nặc Á hiểu ra: “Khó trách vừa nãy chủ nhân hỏi nhiều vấn đề như vậy.” Mạc Hàm vuốt cằm có chút đăm chiêu: “Cậu ta trả lời nhanh chóng như vậy hẳn có sự trợ giúp của cơ giáp trí năng, cơ giáp của đại hoàng tử gọi là gì? “Gọi là Trọng Minh, hình dáng sau khi biến hình của đài cơ giáp này rất giống loài trọng minh điểu trong thần thoại. Dựa theo tư liệu đăng kí với hiệp hội cơ giáp, Trọng Minh là quà sinh nhật mười tám tuổi của đại hoàng tử do thiên tài Bố Lai Ân tự tay thiết kế, là cơ giáp trí năng cấp S có hệ thống phản trinh thám cực kì tiên tiến, thế nên vừa nãy ta mới không kiểm tra được sự tồn tại của nó.” “Kia nó có phát hiện mi không?” “Hẳn là không.” Nặc Á đáp: “Hệ thống trí năng chủ nhân trang bị cho ta không hề thua kém trí năng của cơ giáp cấp S.” Mạc Hàm gật gật đầu, đứng dậy nói: “Ta phải đi gặp vị đại hoàng tử này mới được.” *** Trong đại sảnh yến tiệc, Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ đang dùng tiệc đứng. Tiệc sinh nhật được tổ chức rất thịnh soạn, hai người tìm một chỗ trống, chọn vài món bánh ngọt tinh xảo chậm rãi nhấm nháp. Mạc Hàm bưng dĩa trái cây đi tới ngồi cạnh hai người, lịch sự hỏi: “Cơm trưa hôm nay là tôi đề ra thực đơn, hai vị học trưởng ăn được không?” Lạc Phi khen: “Hương vị không tệ.” Ai Mễ Nhĩ cũng nói: “Ăn ngon lắm, rất thịnh soạn!” Mạc Hàm khiêm tốn nói: “So với căn tin trong trường thì chủng loại vẫn rất ít, dù sao không gian cũng có hạn, chỉ có thể bày được bấy nhiêu.” Tiếp đó Mạc Hàm quay qua Lạc Phi: “Tôi nhớ món thịt bò bít tết ở số mười bảy lầu ba của căn tin trường chúng ta ăn rất ngon, không biết ‘học trưởng’ có thích không?” Lạc Phi trầm mặc hai giây rồi mỉm cười nói: “Cậu nhớ nhầm rồi đi? Món thịt bò bít tết hình như là số bảy lầu hai mà?” Mạc Hàm: “…” Chắc hẳn là Trọng Minh đã kiểm tra tư liệu đại học Hách Nhĩ Mạn… tìm kiếm tư liệu vụn vặt như vậy cư nhiên chỉ tốn có hai giây. Mạc Hàm thực thưởng thức tốc độ phân tích dữ liệu của đài cơ giáp trí năng cấp S này, về sau có cơ hội thực muốn nghiên cứu hệ thống của Trọng Minh một phen. Bất quá ngoài mặt Mạc Hàm vẫn bình tĩnh, cười nói: “Là tôi nhớ nhầm. Nói tiếp thì cũng lâu lắm rồi tôi không tới căn tin trường, cũng hơi nhớ một chút.” Lạc Phi đề nghị: “Tháng sau là khai giảng rồi, cậu có thể tới căn tin xem thử, bánh ngọt vị hoa quả trên lầu hai ăn ngon lắm, cậu ăn thử xem.” “Cám ơn đề cử, có rảnh tôi sẽ nếm thử.” Mạc Hàm nói sang chuyện khác: “Đúng rồi học trưởng, lúc còn ở trường anh có tham gia xã đoàn nào không?” “Tôi gia nhập hội cơ giáp.” “Trùng hợp vậy à? Tôi cũng gia nhập hội cơ giáp. Mỗi tối đều tới phòng luyện tập cơ giáp để luyện thao tác, bất quá hình như chưa gặp học trưởng lần nào?” “Tôi đi buổi chiều, chắc là khác giờ nên không gặp.” “Chả trách. Về sau nếu có cơ hội, có thể luận bàn một chút.” “Tôi thực chờ mong a.” … Biểu tình Lạc Phi thực thản nhiên, mà vẻ mặt Mạc Hàm cũng thực bình tĩnh. Hai người nói từ căn tin đại học Hách Nhĩ Mạn tới phòng huấn luyện cơ giáp, tới sân tennis, tới hồ bơi, không khí thực hài hòa thân thiết. Ai Mễ Nhĩ thực muốn hỏi… mình là ai a, mình đang ở đâu vậy, sao không thể nào chen vào được? Mình rốt cuộc có nên bỏ của chạy lấy người không? Ai Mễ Nhĩ đột nhiên có ảo giác mình không phải sinh viên của đại học Hách Nhĩ Mạn, rất nhiều chuyện hai người này nói mà cậu cư nhiên không biết? Thế nhưng rất nhanh Ai Mễ Nhĩ liền nghĩ thông suốt… sở dĩ Lạc Phi có thể đối đáp trôi chảy như vậy là nhờ có Trọng Minh. Trọng Minh là cơ giáp trí năng cấp S đã buộc định tinh thần với chủ nhân, Lạc Phi có thể dùng tinh thần lực điều khiển, để nó thông qua mạng internet nháy mắt tra cứu ra tư liệu. Cho dù Mạc Hàm hỏi về sách vở trong thư viện trường, nó cũng có thể lập tức nói ra số hiệu của quyển sách kia. — chút phép thử này của Mạc Hàm căn bản không thể làm khó Lạc Phi. Ai Mễ Nhĩ vui vẻ xem kịch, thực tự giác không chen vào, chỉ ngồi bên cạnh nghe hai vị bạn học này ôn chuyện. Hai người từ căn tin tới phòng huấn luyện cơ giáp, từ thư viện tới sân tennis, cơ hồ nói hết toàn bộ kiến trúc trong trường… Cuối cùng Mạc Hàm ngừng đề tài này lại, lịch sự nói: “Học trưởng, tôi phải qua bên ông nội một chút, lần sau nói tiếp, rất vui được làm quen với anh.” “Tôi cũng vậy.” Hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó Mạc Hàm xoay người rời đi. *** Thẳng tới khi bóng dáng Mạc Hàm biến mất trong tầm mắt, Lạc Phi mới thở phào một hơi: “Lần này Mạc Hàm hẳn đã hoàn toàn tin tưởng em rồi đi?” An Mễ Nhĩ gật đầu: “Anh cũng sắp tin cậu tốt nghiệp đại học Hách Nhĩ Mạn luôn rồi.” Trọng Minh hưng phấn nói: “Khen ta khen ta đi, mau khen ta đi! Tốc độ tra cứu tư liệu của ta càng lúc càng nhanh a!” Lạc Phi bật cười khen ngợi: “Làm không tồi.” Cậu hoàn toàn không ngờ, kỳ thật Mạc Hàm sớm đã nhìn thấu thân phận của mình. *** Cách đó không xa, Mạc Hàm theo cửa hông đại sảnh yến tiệc tiến vào gian phòng nghỉ vừa nãy. “Chủ nhân, người nói chuyện với cậu ta về rất nhiều vấn đề liên quan tới trường học, thế nhưng có Trọng Minh ở, cậu ta không hề mắc lỗi a.” Trong đầu vang lên âm thanh của Nặc Á. “Ta biết.” Mạc Hàm nhàn nhạt nói. “Kia vì sao chủ nhân vẫn nói mấy chuyện kia?” “Không phải ta thử cậu ta, ta muốn thử cơ giáp Trọng Minh.” “… …” Nặc Á có chút kinh ngạc: “Thử Trọng Minh?” “Ừm, Trọng Minh có hệ thống trí năng tiên tiến nhất đế quốc hiện tại, có thể trong vòng hai giây tra cứu, phân tích, đồng thời tìm ra mấu chốt vấn đề, hơn nữa tốc độ này không hề vì số lượng công việc mà tăng giảm. Lúc sau ta hỏi những vấn đề khá phức tạp nhưng Lạc Phi vẫn đối đáp lưu loát, có thể thấy hệ thống của Trọng Minh thật sự rất mạnh.” Trong mắt Mạc Hàm lóe lên một tia hưng phấn: “Thật muốn mở Trọng Minh ra, hảo hảo nghiên cứu hệ thống mã hóa của nó.” “… … …” Đột nhiên Nặc Á có chút đồng tình với đại hoàng tử cùng Trọng Minh. Gặp phải vị chủ nhân thông minh của nó, đại hoàng tử cùng Trọng Minh bị bán còn giúp chủ nhân đếm tiền a. — cậu nghĩ chủ nhân nhà ta muốn thử cậu có phải học viên của đại học Hách Nhĩ Mạn hay không? — chủ nhân đã sớm biết cậu là ai rồi. — chủ nhân nhà ta vẫn nguyện ý chơi đùa với cậu chẳng qua là vì chủ nhân hứng thú với cơ giáp của cậu thôi. Chủ nhân muốn muốn tách Trọng Minh của cậu ra, nghiên cứu hệ thống của nó a. *** Đúng lúc này cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra, Mạc Khải Minh đi tới, thấp giọng hỏi: “Cha thấy con nói chuyện với trợ lý Ai Mễ Nhĩ rất lâu, sao thế?” Mạc Hàm cười nói: “Không lẽ cha không nhìn ra cậu ta vốn không phải trợ lý của Ai Mễ Nhĩ à?” “Đương nhiên cha cũng nhận ra cậu ta không giống trợ lý bình thường nên mới hỏi con. Nói chuyện lâu như vậy, con có phát hiện gì không?” Mạc Hàm gật đầu: “Cậu ta chính là đại hoàng tử Lạc Phi.” “…” Sớm đã cảm thấy vị trợ lý này có khí chất xuất chúng, Ai Mễ Nhĩ không cần khách khí với trợ lý của mình như vậy, hiển nhiên vị trợ lý kia đang che dấu thân phận. Chỉ là không ngờ cậu ta cư nhiên là đại hoàng tử đế quốc. Mạc Khải Minh nhíu mày: “Đại hoàng tử? Cậu ta chưa từng giao thiệp với giới kinh doanh, lần này sao đột nhiên xuất hiện ở Mạc gia?” “Đại khái là tò mò nên mới đi theo anh họ Ai Mễ Nhĩ tới tham gia đi.” Mạc Khải Minh nhìn thẳng vào mắt con trai, khẳng định nói: “Con có chuyện gì dấu cha đúng không?” Mạc Hàm lắc đầu: “Không có.” Mạc Khải Minh đi qua vỗ vỗ vai con trai: “Mỗi lần con nói dối đều tỏ ra bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương, tỏ vẻ không thẹn với lương tâm.” Mạc Hàm lập tức dời tầm mắt, xấu hổ ho khan một tiếng: “Đúng là không có chuyện gì gạt được cha…” Mạc Khải Minh cười khẽ, thực ôn nhu nhìn con trai: “Cha là cha con, con gạt cha làm gì? Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Mạc Hàm bưng ly nước trên bàn lên hớp hai ngụm thuận giọng, sau đó mới nói: “Mạc gia chúng ta chưa từng giao thiệp với bên hoàng thất đế quốc, chuyện có thể liên hệ đại hoàng tử với Mạc gia chỉ có một, là một danh sách.” Mạc Khải Minh nhíu mày: “Danh sách gì?” “Danh sách sàng lọc gien xứng đôi.” Mạc Hàm giải thích: “Cách đây không lâu con theo dõi tin tức hiệp hội omega thì phát hiện hiệp hội đang giúp đại hoàng tử lựa chọn omega phù hợp, gien của Mạc Lâm đã được chọn. Sau khi cẩn thận chọn lọc, hiệp hội đã lập danh sách mười omega có độ xứng đôi vượt quá chín mươi phần trăm với đại hoàng tử, Mạc Lâm cũng nằm trong danh sách kia.” Dừng lại một chút, ánh mắt Mạc Hàm lóe lên một tia sắc lạnh: “Lần này đại hoàng tử giấu diếm thân phận chạy tới Mạc gia hẳn là vì điều tra Mạc Lâm.” Mạc Khải Minh: “…” Trong phòng đột nhiên trầm mặc…. thời gian từng chút trôi qua, cả hai cha con đều không mở miệng. Thật lâu sau, Mạc Khải Minh mới thở dài đi tới sô pha ngồi xuống cạnh Mạc Hàm, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Con phải biết Mạc gia chúng ta tuy có tiền nhưng bệ hạ Tây Trạch rất có uy danh với dân chúng, đại hoàng tử chính là người thừa kế được bệ hạ tuyển định. Nếu đại hoàng tử thật sự coi trọng Mạc Lâm, thỉnh bệ hạ định hôn sự thì cha cũng không có cách nào trực tiếp cự tuyệt.” Mạc Hàm không nói gì. Vỗ nhẹ mu bàn tay con trai, Mạc Khải Minh thấp giọng hỏi: “Con có muốn làm vương tử phi không?” Mạc Hàm quyết đoán nói: “Không muốn.” Đặt ly nước xuống bàn, đứng dậy khỏi sô pha, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt: “Con vốn tưởng cho dù Mạc Lâm được hiệp hội lựa chọn thì đại hoàng tử cũng không hứng thú với omega phú nhị đại, vì thế cũng không để ý lắm, tính toán im lặng chờ xem biến động thế nào. Thật không ngờ đại hoàng tử lại che giấu thân phận tới đây, đại khái là hiếu kỳ, muốn xem thử Mạc Lâm rốt cuộc là người thế nào đi.” Mạc Khải Minh nhíu mày: “Con định làm thế nào?” “Nếu cậu ta hiếu kỳ về Mạc Lâm thì con sẽ cho cậu ta gặp Mạc Lâm. Cậu ta ghét dạng omega gì con sẽ để Mạc Lâm biến thành bộ dáng đấy.” — cứ vậy, đại hoàng tử sẽ hoàn toàn mất hứng thú với Mạc Lâm. Mạc Lâm trầm mặc một lát: “Con xác định làm vậy cậu ta sẽ không phát hiện bí mật của con.” Mạc Hàm mỉm cười: “Cậu ta không có khả năng phát hiện. Mạc Hàm là alpha, Mạc Lâm là omega, sẽ không có ai nghĩ tới anh trai alpha và em trai omega kì thực chỉ là một người.” … Hoàn Chương 9. [Tác giả] mọi người xem hiểu không? Từ thiếu niên thần bí chương 1 tới Mạc Hàm, Mạc Lâm, hết thảy chỉ là một người. Tiểu thụ tính cách phân liệt, hành động xuất sắc, hai thân phận A/O tùy trường hợp xuất hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]