Tiếu Tiếu ra đến sảnh yến hội, tuy rằng sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhưng ít ra đã tỉnh lại.
Tiểu hài tử vốn không có quyền lên tiếng, cho nên cô bé vẫn ngoan ngoãn bị đưa đến bệnh viện. Kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường, trừ bỏ tinh thần lực có chút cạn kiệt, chỉ cần ngủ một giấc thì tốt rồi.
Nhưng Âu Dương Thanh Linh lại bị bác sĩ hung hăng giáo huấn một trận, trách hắn không thể chăm sóc nàng cẩn thận, bác sĩ còn nói ra một câu tương đối nghiêm trọng:
- Nếu anh không thể chăm sóc cô bé thật tốt thì hãy đem cô bé cho người có thể chăm sóc cho cô bé tốt hơn.
Vì thế, Âu Dương Thanh Linh tuy rằng thụ giáo, nhưng lại thay đổi sắc mặt.
Tiếu Tiếu vô thanh vô thức như trước, lẳng lặng đánh giá mọi thứ trong bệnh viện. Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô bé đến bệnh viện. Kiếp trước, khi còn nhỏ bị bệnh đều để tự khỏi, lớn hơn một chút lại ít sinh bệnh, dù bị thương không ít nhưng đều tự băng bó, không cần thiết phải đến bệnh viện, mà cũng không có cách nào đi, dù sao rất nhiều vết thương đều do làm nhiệm vụ gây lên, nếu đến bệnh viện sẽ rước lấy phiền toái.
Đáng tiếc hiếu kỳ của cô bé có hạn, sau khi lẳng lặng nhìn xung quanh, đối với những nơi xa lạ này cũng chưa có gì có thể gợi lên hứng thú hứng thú của cô bé.
Xem xong, cô bé quay lại thấy sắc mặt Âu Dương Thanh Linh không tốt liền đi đến bên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-doc-sung-vo-tinh-nuoi-nhi-the/31479/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.