Chương trước
Chương sau
Chương 54 đãi ngộ khác biệt
Tinh xe của Lục Vân Sơ dừng lại trước cửa tập đoàn Đỉnh Thiên, Trần Khoa quay đầu nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Lục thiếu, ta chỉ đưa ngài đến đây.”
Lục Vân Sơ phất phất tay, nói: “Đã biết, ngươi đi về trước đi.”
Trần Khoa gật đầu, lái Tinh xe rời đi.
Lục Vân Sơ nhìn tòa cao ốc hùng vĩ 
 trước mặt, cảm xúc dâng trào, một ngày nào đó cậu cũng muốn thành lập một công ty cơ giáp tầm cỡ như thế này, lấp đầy chỗ trống về cơ giáp của Phương gia.
Lục Vân Sơ hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Thẩm Khiêm là người của tập đoàn Đỉnh Thiên, hiện tại cậu trở thành học trò của Thẩm Khiêm cũng coi như là một nửa người của người của tập đoàn Đỉnh Thiên.
Lục Vân Sơ đi vào tập đoàn Đỉnh Thiên, không ngoài dự đoán gặp mặt Tần Phàm.
Tần Phàm nhìn Lục Vân Sơ, trong mắt tràn đầy oán độc, Lục Vân Sơ lạnh lùng cười nhạt, không chút dao động.


Lục Vân Sơ khẽ thở dài một hơi, cậu thật không hiểu người Tần gia à! Tần Phàm trộm thiết kế của cậu, cậu còn chưa có làm gì Tần Phàm lại hận cậu thấu xương, chỉ cảm thấy là Lục Vân Sơ cậu huỷ hoại tiền đồ của hắn.
Bên cạnh Tần Phàm còn có một thiếu niên diện mạo thanh tú, hẳn là người chiến thắng còn lại của trận bán kết, Trình Dự.
“Ba vị chính là ba người đứng đầu cuộc thi lần này.” Một nhân viên công tác mặc quần áo lao động màu lam đi ra.
“Đúng vậy.” Tần Phàm nói.
“Ba vị đi theo ta.” Nhân viên công tác nhàn nhạt nói.
Đám người Tần Phàm đi theo nhân viên công tác kia vào một “Bãi rác.”
“Trình Dự đồng học, bảy ngày tiếp theo, ngươi sẽ làm việc trong gian phòng này, đem toàn bộ linh kiện cơ giáp bên trong phân loại sửa sang lại.”
Trình Dự bị điểm danh tức khắc ngây ngẩn cả người, “Phân loại sửa sang lại?”

Nhân viên công tác áo lam gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Sắc mặt Trình Dự lập tức trắng bệch, Trình Dự nhìn đám linh kiện cơ giáp hỗn độn trong phòng, chỉ cảm thấy trời đất u ám.
“Bọn họ thì sao?” Trình Dự nhịn không được mở miệng hỏi.
Nhân viên công tác áo lam nhìn Tần Phàm cùng Lục Vân Sơ, nói: “Nhiệm vụ của bọn họ cũng giống như vậy, chẳng qua là làm việc ở nơi khác.”
Trình Dự nghe vậy, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trình Dự không khỏi thầm nghĩ: Nếu chính mình bị an bài ở chỗ này dọn dẹp giẻ rách, còn Tần Phàm cùng Lục Vân Sơ lại làm trợ thủ bên cạnh Thẩm Khiêm đại sư, thì nhất định không có cách nào vượt qua được.
“Chúng ta là tới làm học trò của Thẩm Khiêm đại sư, khi nào mới có thể thấy đại sư a!” Tần Phàm nói.
Nhân viên công tác áo lam cười cười, nói: “Đại sư rất bận, khi nào đại sư muốn gặp các ngươi, tự nhiên sẽ đến gặp các ngươi.”

Lục Vân Sơ: “……”
Tần Phàm cũng bị dẫn đến một gian phòng làm việc, trong phòng cả đống linh kiện hoa hòe lòe loẹt rối loạn lung tung, không ít linh kiện đều dơ hề hề, Tần Phàm trong lòng chán nản, lại không dám oán giận.
Nhân viên công tác áo lam dẫn Lục Vân Sơ đi tới một gian phòng làm việc cuối cùng, nói: “Đây là của Lục thiếu.”
Lục Vân Sơ nhìn phòng làm việc, nhíu mày hỏi: “Căn phòng này có phải hơi lớn hay không?.”
Cậu thấy hai gian phòng làm việc của Tần Phàm cùng Trình Dự có kích thước như nhau, linh kiện bên trong ước tính không chênh lệch nhiều lắm, gian phòng của cậu so với hai căn phòng kia cộng lại còn lớn hơn, số lượng linh kiện bên trong cũng nhiều hơn, mức độ phức tạp cũng cao hơn……
“Người tài giỏi thường nhiều việc, thành tích của Lục thiếu dẫn đầu vượt xa người, nhiệm vụ đương nhiên không thể giống Tần thiếu cùng Trình thiếu, nghe nói trong trận bán kết, những người khác đều vội vàng chế tác cơ giáp, Lục thiếu lại có thể nhàn nhã đi ngủ, nếu an bài nhiệm vụ giống nhau, không phải là quá coi thường ngươi sao?” nhân viên công tác cười cười nói.
Lục Vân Sơ xấu hổ cười nịnh nọt, thầm nghĩ: Nhiệm vụ này cũng không biết là do ai bố trí, nếu là do Thẩm Khiêm đại sư bố trí, vậy là cậu đang bị bên trên nhớ thương sao? Sớm biết vậy cậu liền không ngủ.
Lục Vân Sơ bất đắc dĩ xoa xoa cái mũi, thầm nghĩ: Không nghĩ tới trở thành đồ đệ của Thẩm Khiêm, làm đầu tiên phải làm chính là làm cu li.
Nhân viên công tác dàn xếp ổn thỏa nhiệm vụ cho ba người, liền rời đi.
Lục Vân Sơ hít sâu một hơi, bắt đầu lao vào công việc. 
 
Linh kiện trong phòng thực sự rất nhiều, cấp bậc cũng khác nhau, muốn hoàn thành công việc này thực sự khó khăn.
Vì đề cao hiệu suất làm việc, Lục Vân Sơ tạm thời lắp ráp mấy cái người máy, hỗ trợ cậu trong công việc. 
“Đại sư, ba người vừa tới, đều đã an bài đi sửa sang lại linh kiện.” La Vĩnh đi vào phòng làm việc của Thẩm Khiêm nói.
Thẩm Khiêm gật đầu, nói: “Hảo.”
“Đại sư, kỳ thật năng lực của ba thiếu niên này cũng không tệ, để bọn họ đi phân loại linh kiện, có phải quá đại tài tiểu dụng hay không?” La Vĩnh hỏi.
Thẩm Khiêm cười cười nói: “Phàm là thiếu niên thành danh đều có chút ngạo khí, hơn nữa kiến thức lý thuyết của những người này đều vượt qua khả năng thực tế của bọn họ, để bọn họ ôn hòa lại tính tình cũng tốt.”
La Vĩnh gật đầu, nói: “Đại sư nói rất đúng.”
Thẩm Khiêm nhìn ba cái màn hình lớn trước mặt, đang chiếu tình hình trong phòng làm việc của ba người Lục Vân Sơ. 
“Lục Vân Sơ này không tồi, hiểu được nhập gia tùy tục, nhanh tay lắp ráp mấy cái máy móc để giúp đỡ công việc, đầu óc thực sự linh hoạt.” Thẩm Khiêm nói.
La Vĩnh cười cười, nói: “Đúng vậy!”
Nhìn Lục Vân Sơ, La Vĩnh không biết cảm giác trong lòng như thế nào, chân trước Tần Khả Dao ở trước mặt hắn đem Lục Vân Sơ nói chỗ nào cũng không tốt, sau lưng Tần Duệ chạy tới lật lại bản án, bảo muội muội hắn đều là nói hươu nói vượn, sự tình sao chép lúc trước kỳ thật Lục Vân Sơ mới là người bị hại, người này có Phương Vân Kiệt cùng Tần Duệ một mực che chở, còn được Thẩm Khiêm nhiều lần nói không tồi.
Sớm biết vậy, hắn cần gì phải uổng công làm tiểu nhân, Tần Khả Dao thật sự hại thảm hắn.
Lục Vân Sơ dành phần lớn thời gian trong ngày ở phòng làm việc, đến khi dừng tay toàn thân đều dính dầu mỡ.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Vân Sơ mở cửa ra, phát hiện là Tần Duệ.
 
“Sao anh lại tới đây?” Lục Vân Sơ lạnh như băng hỏi.
“Đưa cơm cho em.” Tần Duệ nói.
Lục Vân Sơ nhướng mày, nói: “Tần thiếu, còn làm nghề giao đồ ăn à! Nhưng việc này không kiếm được bao nhiêu đâu, còn ít hơn làm nhiệm vụ, Tần thiếu, anh thật đúng là càng sống càng đi xuống.”
Tần Duệ không để ý tới lời Lục Vân Sơ nói, đem đồ ăn đặt lên trên bàn.
Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ không vội không bực, không khỏi nhìn Tần Duệ bằng con mắt khác, Tần Duệ nhẫn nại càng ngày càng tốt!
“Ăn đi.” Tần Duệ nói.
Lục Vân Sơ thấy thế cũng không từ chối, cầm lấy đũa ăn cơm. 
Lục Vân Sơ gắp đồ ăn nhét vào trong miệng, “Cái này quá dầu mỡ, cái này thì quá nhạt, còn cái này thì ngọt chết người……”
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Khẩu vị của em trở nên thật xảo quyệt a!”
Trước kia khi Lục Vân Sơ bận rộn, một tô mì gói liền đối phó qua.
“Có câu từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, ta đã quen với đồ ăn ngon, trở nên không dễ hầu hạ.” Lục Vân Sơ nói.
Tần Duệ gật đầu, nói: “Như vậy a!”
Lục Vân Sơ liếc mắt Tần Duệ, tràn đầy ghét bỏ nói: “Lần sau nếu đưa cơm cho ta, nhớ đưa đồ tốt hơn chỗ này, nếu anh không đủ tiền, ta có thể trợ cấp một chút!”
Tần Duệ gật đầu, nói: “Được, lần sau ta sẽ đưa thứ đắt hơn lại đây, em muốn ăn ở nhà hàng nào có thể nói cho ta, ta có đủ tiền không cần em trợ cấp.”
Lục Vân Sơ nhíu nhíu mày, tràn đầy nghi nhờ nhìn Tần Duệ, nói: “Anh uống lộn thuốc hả?”
Tần Duệ cười cười, nói: “Không có a! Ta không có dùng thuốc.”
Lục Vân Sơ: “……”
“Gần đây anh đang làm gì?” Lục Vân Sơ hỏi.
Tần Duệ thành thành thật thật nói: “Ta gần đây lên mạng tìm người bàn luận.”
Bọn Tiếu Trạch Dương nhìn thấy hắn liền bỏ chạy, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lên mạng giả thuyết tìm người bàn luận, trên mạng giả thuyết trời nam đất bắc, kiểu người nào cũng có, không ai biết ai là ai, hắn đánh người đánh đến sảng khoái.
Tần Duệ đánh người giỏi như vậy, có rất nhiều công ty mời hắn làm tuyển thủ thi đấu võ đài, nếu thắng liên tiếp còn có thể nhận không ít tinh tệ khen thưởng.
“Tìm người bàn luận? Có phải bị đánh thành bao cát không?” Lục Vân Sơ hỏi.
Trên mạng giả thuyết có thể mô phỏng thực tế, nếu như bị đánh cũng là có thể cảm nhận được đau đớn nhất định.
Tần Duệ lắc đầu, nói: “Không có.” Người bị đánh cũng không phải hắn, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ bị đánh một chút. 
“Không có sao?” Lục Vân Sơ có chút không cho là đúng nói.
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Cũng coi như là vậy.”
Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, nói: “Tần thiếu, sao anh lại trở nên lộn xộn như thế? Tốt xấu gì cũng là thiếu tướng, anh như vậy sao có thể chỉ huy chiến đấu a!”
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Ta có chừng mực.”
“Không nhìn ra à!.” Lục Vân Sơ nhàn nhạt nói.
“Làm việc mệt không?” Tần Duệ đổi đề tài hỏi.
Lục Vân Sơ nhún vai, nói: “Vẫn tốt, ta quen rồi.”
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Phương Vân Kiệt hắn…… Thật sự không phải người tốt.”
Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, phiền chán vẫy vẫy tay, nói: “Ta muốn làm việc, Tần thiếu, mời anh về cho.”
“Ta là muốn tốt cho em.” Tần Duệ do dự một chút nói.
Lục Vân Sơ gật đầu, nói: “Biết, biết, cảm tạ một mảnh dụng tâm lương khổ của Tần Thiếu, nhưng ta thật sự không cần.” Phương Vân Kiệt không phải người tốt, cậu đã sớm biết từ 800 năm trước rồi, nhưng cậu có thể làm gì à? Chẳng lẽ muốn cậu đại nghĩa diệt thân…… đùa kiểu gì vậy.
 
Hiếm khi thái độ của Lục Vân Sơ chuyển biến tốt đẹp một chút, Tần Duệ cũng không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, sợ làm Lục Vân Sơ mất hứng.
Lục Vân Sơ cơm nước xong, liền đem Tần Duệ đuổi ra ngoài, Tần Duệ cũng không tức giận tâm bình khí hòa rời đi.
Bên trong phòng làm việc, Tần Phàm nhìn bóng lưng Tần Duệ đi xa, đôi mắt âm u, Tần Duệ ân cần đưa cơm cho Lục Vân Sơ, lại không thèm tới liếc nhìn hắn một cái.
..........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.