Chương trước
Chương sau
Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan rất không cam lòng, bọn họ cho rằng mạch khoáng Justin đang đào chính là quặng Ô Vẫn.
Nếu có được quặng Ô Vẫn, bọn chúng cũng có thể có được vũ khí không gì phá nổi.
Còn về mặt Ô Vẫn cường đại thế nào, bọn chúng vừa mới thấy rõ ràng khi đối chiến, vũ khí mạnh mẽ có thể làm chỉnh thể thực lực của một thế lực tăng lên không chỉ một vài bậc.
Ba đại thế lực trên hành tinh Chiago nhìn như cân bằng, thật ra sóng ngầm mãnh liệt, đặc biệt là Hoa Hồng Dại, bởi vì Nghê Lan cải cách không thỏa đáng, dẫn tới lực liên kết bên trong yếu dần, còn thêm cả nội đấu, chỉnh thể thực lực giảm xuống từ từ. Không nói nhưng ai cũng rõ Hoa Hồng Dại đang lặng lẽ tụt dốc, bây giờ lại bị Thánh hội kéo dài khoảng cách, chênh lệch sau này sẽ càng lúc càng lớn, cái gọi là ba đại thế lực sắp tồn tại trên danh nghĩa.
Tuy Thạch bang không giống Hoa Hồng Dại, nhưng mấy năm gần đây Thánh hội có thanh thế rất lớn, nếu không nghĩ cách tiết chế bọn họ phát triển, ngay cả Thạch bang cũng sẽ bị vứt đến phía sau, cuối cùng bị thâu tóm.
Hiện tại Justin lại có được một quặng Ô Vẫn, không nói Nghê Lan, Thạch Sơn Loạn cũng rất lo lắng.
Lộ Lê và Tần Vũ đuổi theo lại đây nhìn thấy một đám tàn binh bại tướng  tụ tập ở phía sau núi, Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan đang thương lượng không thể cứ bỏ qua như vậy.
Hai người cố ý phát ra một chút thanh âm, "Kẻ nào vậy?"
Thính giác của Thạch Ảnh đặc biệt nhạy bén, ánh mắt sắc bén bắn về phía thanh âm truyền đến.
Mọi người nhìn thấy Lộ Lê và Tần Vũ đi ra, hai người cũng không chào hỏi, trực tiếp xông tới, khiến bọn chúng trở tay không kịp, luống cuống tay chân.
"Đừng hoảng hốt, bọn chúng chỉ có hai người." Thạch Sơn Loạn lớn tiếng nhắc nhở, muốn ổn định quân tâm.
"Anh gặp qua hai người nào đi một mình lại dám ra tay với nhiều người như vậy chưa?" Nghê Lan hiển nhiên phát hiện chỗ không đúng, vẻ mặt lo âu, từ khi tiến vào hành tinh số 1, cô ta đã cảm thấy không có việc gì thuận lợi.
Thạch Sơn Loạn nghe cô ta nói thì nghi ngờ mọc thành đống, lập tức sai người đi xem có mai phục hay không, tin tức truyền về là không có, "Cô suy nghĩ nhiều......"
Quay đầu lại nhìn thấy Nghê Lan trừng mắt, khó có thể tin nổi nhìn phía sau gã, nhanh chóng quay đầu lại, rốt cuộc biết vì sao đối phương chỉ có hai người lại dám ra tay với bọn họ.
Thạch Ảnh điều khiển cơ giáp lao ra, chính diện đối chiến với bộ cơ giáp cao lớn kia, là cao thủ đệ nhất Thạch bang, nói hắn không địch lại đối phương đại khái sẽ không có ai tin tưởng, sự thật lại là như thế.
Vừa đối mặt, Thạch Ảnh còn chưa nắm bắt được động tác của đối phương, tầm mắt đã biến thành không trung xoay vòng, sau khi rời khỏi mặt đất quay cuồng mười mấy vòng mới dừng lại.
Không chỉ đám Thạch Sơn Loạn, ngay cả bản thân Thạch Ảnh cũng mông lung, ở hành tinh Chiago chỉ có một số ít bất phân thắng bại với hắn, hoặc là có thua có thắng, còn kiểu đơn phương bị làm nhục thế này, trừ khi còn nhỏ, hắn đã rất ít khi gặp được. Một lúc lâu sau, Thạch Ảnh vẫn chưa thể bò dậy từ trên mặt đất.
Thạch Sơn Loạn chỉ ngây ngốc một lúc, người của bọn chúng đã có mười mấy bộ cơ giáp bị hủy trong tay đối phương.
"Lui lại!" Nghê Lan hít sâu, thanh âm còn hàm chứa khiếp sợ ít khi có.
Thạch Sơn Loạn phục hồi tinh thần lại, trong không khí vang lên tiếng hét lui lại.
Thủ hạ đã sớm đợi những lời này, không một chút do dự, xoay người chạy luôn, bị đánh cho tơi bời, nào có uy danh của ba đại thế lực.
Trải qua chuyện này, Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan không dám mơ ước cái mạch khoáng kia nữa.
Lộ Lê và Tần Vũ trở lại mép hố sâu, người dẫn đầu canh giữ ở bên ngoài là Karl và Hồ Uy Phàm, Marina kia có vẻ không còn chí tiến thủ, không nói gì với ai, tự mình đứng một bên rũ đầu. Nếu là người khác, khi bị ông chủ ghét bỏ thế này, có khi càng thêm ra sức làm việc.
"Thượng......" Hồ Uy Phàm vừa muốn gọi thượng tướng, đột nhiên nhớ người Thánh hội còn chưa biết thân phận bọn họ, bèn im miệng.
"Thạch bang và Hoa Hồng Dại đã chạy, một nhóm người ở bên ngoài phòng thủ, những người khác đi xuống hỗ trợ." Tần Vũ mặt vô cảm đi tới lưu lại một câu, rồi hai người xuống hố sâu.
Sau đó, Justin để người máy lại đào ra một cái hố ở phương hướng khác, một nhóm người chuyển dời đến nơi đó, không tới bảy ngày, toàn bộ quặng kim loại dung hợp đã được đào ra, được chia đôi, lúc này cách thời gian hai tháng chỉ còn lại không tới nửa tháng.
Mọi người bắt đầu biểu quyết là muốn tiếp tục lưu lại nơi này tìm mạch khoáng, hay là di chuyển tới nơi khác, Justin đột nhiên nhận được tin tức.
"Thạch bang và Hoa Hồng Dại phát hiện một căn cứ ngầm, rất có thể là tổ tiên lưu lại nhiều năm trước, chúng ta có đi xem hay không?"
Một câu đã biết Thánh hội xếp gián điệp vào Thạch bang và Hoa Hồng Dại, giống như hai thế lực cũng xếp gián điệp vào đây, chẳng qua gián điệp của bọn chúng đã chết.
"Đi, dù sao còn mười ngày nữa, tôi cũng không muốn đào quặng tiếp." Sinh thời, Tần Sương chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày phải đào quặng hơn một tháng.
"Nếu là căn cứ thí nghiệm, rất có thể sẽ lưu lại manh mối gì đó." Lộ Lê cũng tán đồng, ý kiến của y trùng với Tần Vũ. Tần Vũ hỏi: "Hướng nào."
Justin nói một tọa độ, mấy trăm người lập tức xuất phát.
Sau khi Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan đào tẩu thì vô ý phát hiện ra, bọn chúng nhìn thấy mấy người bản xứ hành tung lén lút, nên mới đi theo, mới biết những người này phát hiện một cái căn cứ ngầm.
Nghe lén đối thoại của họ mới biết dân bản xứ cũng vừa phát hiện không lâu, còn chưa kịp nói ra, lần này đến đây là muốn thăm dò thực hư của căn cứ.
Căn cứ thí nghiệm ngầm ở phía dưới một đống đất đá, đất đai xung quanh tất cả đều cháy đen, có những dấu vết lớn bị lửa lớn thiêu qua, dường như nơi này đã từng phát sinh một vụ nổ.
Để tìm cửa vào căn cứ thí nghiệm ngầm, bọn họ đã lục soát vài ngày, không ngờ bị Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan đang chạy trối chết phát hiện ra, bọn chúng bắt tay giết hết năm người bản xứ.
Thạch Sơn Loạn cũng không nghĩ việc này cũng bị Justin biết, ngay khi hai thế lực tiến vào căn cứ ngầm không bao lâu, bọn họ đã đến nơi.
Nhìn thấy dấu vết cháy đen trên mặt đất, cùng với đống đá hỗn loạn trước mặt, người bình thường chắc chắn sẽ cho rằng cửa vào ở chỗ này, trên thực tế cũng không phải, cửa vào ở bên cạnh, những dấu vết này đều dùng để che giấu tai mắt người khác.
"Ở chỗ này."
Mọi người theo tin tức Justin lấy được tìm kiếm quanh khu vực kia, người tìm được trước chính là Lộ Lê, y phát hiện hạt cát quanh đây phân bố theo đường thẳng tắp, hiển nhiên nơi này từng mở ra cái gì đó.
"Hồ Uy Phàm, cậu mang vài người canh giữ ở bên ngoài." Tần Vũ lạnh giọng phát ra mệnh lệnh.
Justin cũng để lại một bộ phận ở bên ngoài, đương nhiên không phải vì đề phòng bọn họ, mà là phòng dân bản xứ, nhỡ mấy người bị Thạch Sơn Loạn giết chết đã nói tin tức về căn cứ ngầm cho bộ lạc, bọn họ rất có khả năng sẽ bị vây ở dưới.
Lại nói tiếp cũng không biết căn cứ ngầm lớn bao nhiêu, nhỡ tương đối nhỏ, nhiều người cũng không phải chuyện tốt.
Lẽ ra người lưu lại bên ngoài tương đối thích hợp là Marina, nhưng cô ta quá hành động theo cảm tính, nên đổi thành Karl.
Những người còn lại tiến vào căn cứ ngầm.
Như một cái nhà máy, nơi này có rất nhiều con đường nối với nhau, những con đường đến bây giờ còn lưu lại dấu vết làm việc.
"Nơi này thấy thế nào cũng giống nhà máy chế tạo cơ giáp?" Đi một đoạn đường, Lộ Lê thân là cơ giáp chế tạo sư tức khắc cảm thấy nhiều thiết bị nơi này đều quen mắt.
Sở dĩ chỉ là quen mắt, là bởi vì thiết bị không quá giống thiết bị bọn họ sử dụng bây giờ, chỉ là tương tự.
Cho dù chưa từng sử dụng, Lộ Lê lại cảm giác ra được, những thiết bị dụng cụ này rất tiên tiến, rất có thể còn phía trên những thứ bọn họ đang sử dụng hiện tại.
Nơi này đã bị vứt bỏ rất nhiều năm, đại khái bởi vì đóng cửa, cùng với nguyên nhân nguyên liệu chế tạo, những máy móc đó có rất nhiều cái thoạt nhìn vẫn như mới.
Không đợi Lộ Lê mở miệng, Tần Vũ đã thu hết những máy móc nhìn thấy.
Một cơ giáp chế tạo sư của Thánh hội  cũng muốn những máy móc này, Justin liền bảo người thu vài cái.
Mọi người vẫn luôn tiến lên, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.
Nơi này thoạt nhìn không giống như có người sinh sống, chẳng lẽ là Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan phản bội nhau?
Dường như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng chờ tới khi bọn họ chạy tới mới biết đã đoán sai.
Móng vuốt sắc bén của hai con quái vật màu đen sáng lên, trong đó một con đúng lúc dùng móng vuốt xé mở khoang điều khiển của một bộ cơ giáp, một móng vuốt khác trực tiếp cắm vào thân thể người đang kinh hoàng bên trong, máu tươi phun khắp khoang điều khiển, quái vật màu đen kia moi người ra, một phát cắn đứt cổ.
Tiếng răng rắc răng rắc vang lên trong phân xưởng rộng lớn, quái vật gặm cắn xương cốt nghe như bị phóng đại gấp mười lần, khi nó dừng lại, mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt thật của nó.
Quái vật cao không đến 1 mét, hai cánh tay lại dài ít nhất 1m2, toàn thân mọc đầy mụn chảy mủ cổ quái, miệng chiếm nửa bên mặt, đặc biệt là hàm răng cực kì sắc nhọn, hai mắt to như chuông đồng, không giống Trùng thú, cũng không giống dã thú.
Hai con quái vật thực lực quá mạnh, Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan trăm triệu lần không ngờ tới cái căn cứ ngầm này nhìn như phong bế ít nhất mấy trăm năm lại giấu sinh vật lợi hại cỡ này.
Nhất thời sơ xuất, đảo mắt đã bị giết chết mấy chục người, cơ giáp còn trực tiếp bị hủy, kéo người ra ăn luôn, cho dù sau đó đã chuẩn bị tâm lý, chính diện đối kháng cũng không thắng được.
Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan không khỏi muốn rút lui, lúc này, Thạch Sơn Loạn đột nhiên nhìn thấy Justin, lập tức hưng phấn.
"Không ngờ Justin lại tới, mau, chúng ta dẫn quái vật qua đó đi."
Bọn chúng hoàn toàn không phẫn nộ ai nói tin tức cho Justin, trong đầu đều là có người tới chia sẻ lực chú ý của quái vật, bọn chúng được cứu rồi.
Ý đồ của bọn chúng vừa nhìn đã hiểu ngay, Justin lại không để bọn chúng được như ý nguyện.
"Người phía sau lui về, người phía trước công kích, đừng để cho bọn họ tới gần."
Chờ khi Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan phát hiện ra người của mình đang bị công kích, sắc mặt tức khắc rất khó coi, Thạch Sơn Loạn hô to: "Justin, nếu chúng tôi mà chết, các người cũng không trốn thoát đâu."
"Chúng tôi trốn không thoát hay gì thì chờ các người chết thật rồi nói." Justin cười lạnh.
Thấy vẻ mặt của anh ta là biết không phải nói giỡn, hai người kia đành phải thay đổi phương hướng, miễn cho chưa bị hai con quái vật ăn, ngược lại đã chết trong tay Justin.
Đại khái là vận may của bọn chúng chưa tận, một con quái vật trong đó chú ý tới đám Justin, lập tức phát ra tiếng kêu bén nhọn rồi tiến lên.
"Tốt!" Thạch Sơn Loạn vui vẻ hô to một tiếng.
Không cần đồng thời đối phó với hai con quái vật, áp lực bọn chúng chợt giảm xuống, một bên công kích, một bên rút lui.
Tần Vũ trực tiếp lên đón, tốc độ quái vật rất nhanh, tốc độ hắn cũng không chậm, vũ khí chế tạo từ Ô Vẫn va chạm với móng vuốt của quái vật, cọ xát ra tia lửa chói mắt.
Vũ khí này quả nhiên không bị móng quái vật cắt đứt, quái vật muốn dùng phương pháp tương tự khi xé rách khoang điều khiển, lại không có một cơ hội nào. Mỗi khi nó duỗi tay ra, vũ khí liền chém qua đỉnh đầu nó, vì để không bị chém thành hai nửa, quái vật không thể không lui ra phía sau.
"Em cũng đi hỗ trợ." Tần Sương còn chưa nói xong đã tiến lên.
"Cẩn thận một chút." Lộ Lê dặn dò, nếu không phải cơ giáp y cấp bậc hơi thấp, y đã sớm xông lên theo Tần Vũ kề vai chiến đấu.
Tuy gen đã được đề cao, nhưng thể chất lại không dễ dàng tăng lên trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đặc biệt là thể chất phải thích ứng với cơ giáp cao cấp. Bằng thể chất hiện tại, y có thể điều khiển cơ giáp, nhưng không thể điều khiển quá lâu, cho nên y chỉ có thể điều khiển cơ giáp cấp D, lực phòng ngự của cơ giáp cấp D thấp hơn cơ giáp cao cấp nhiều.
Justin cũng muốn hỗ trợ, bị Lộ Lê gọi lại, "Anh không cần đi đâu, hai người bọn họ là đủ rồi."
Chỉ trong chốc lát, con quái vật kia đã bị bức đến trong một góc, đầu bị Tần Vũ đập lên vách tường, nổ tung, quái vật không có đầu ngã trên mặt đất chết.
"Đây là cái gì?" Lộ Lê đi tới nhìn thấy cạnh góc tường, trong đống máu thịt màu đen có một thứ gì đó loang loáng, lấy thứ này ra, phát hiện là một khối tinh thể màu tím.
"Hình như là thứ giấu trong óc." Tần Sương nói.
Lộ Lê ừ một tiếng, thu hồi tinh thể tím lại.
Bên kia, Thạch bang và Hoa Hồng Dại còn đang dây dưa cùng quái vật, phát hiện bọn họ đã giết chết con quái vật kia thì rùng mình, bọn chúng đánh lâu như vậy mà một con quái vật còn không giải quyết được, đối phương dùng chưa đến nửa giờ đã giết chết quái vật, so sánh hai bên, sức chiến đấu ai mạnh ai yếu càng rõ ràng hơn.
Thạch Sơn Loạn và Nghê Lan cắn răng, lần thứ hai hạ lệnh bỏ chạy, cái căn cứ ngầm này quá cổ quái, rõ ràng không giống phòng thí nghiệm, lại có quái vật sinh tồn, ai biết chỗ khác có còn hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.