Mấy ngày nữa chiến hạm của Tần Vũ sẽ trở lại Vinh Diệu tinh, nhưng Vinh Diệu tinh đã bắt đầu chúc mừng thắng lợi. Lộ Lê vừa lên Vũ Trụ Võng đã thấy rất nhiều người đang thảo luận chuyện này, Lang Thang Trong Mưa cũng chạy tới tìm y nói chuyện. Đại khái là trước kia Lộ Lê giúp cậu ta khẩu chiến với anti-fan nên cậu ta cho rằng Lộ Lê cũng là fan não tàn của Tần Vũ. Chồng mình thì mình thương, ở một góc độ nào đó, Lộ Lê có thể coi là fan não tàn của Tần Vũ, Lang Thang Trong Mưa nghĩ vậy cũng không sai. Tách ra khỏi Lang Thang Trong Mưa vẫn còn muốn buôn tiếp, Lộ Lê lúc này mới đi tìm Zeus. Zeus chính là người trước kia đã hứa hẹn sẽ giúp y lấy được phiếu đề cử của sở nghiên cứu phát minh, Zeus là tên trêи Vũ Trụ Võng của cậu ta. Hai người đã hẹn một tháng sau sẽ gặp ở chỗ cũ, hôm nay là vừa đủ một tháng, Lộ Lê tới nơi nhưng đối phương vẫn chưa thấy tăm hơi. Lộ Lê nhắn cho cậu ta một tin, không bao lâu sau, Zeus tới. “Đã chờ lâu chưa?” Zeus chậm rì rì đi tới, nói với nhân viên cửa hàng muốn ly đồ uống. Tất nhiên đồ uống không phải thật, nhưng khi uống thì có cảm giác giống ở hiện thực. Trêи thực tế là một chuỗi ký tự mã hóa, có thể kϊƈɦ thích dây thần kinh vị giác, khứu giác, v.v. của người dùng để đạt mức độ chân thật. Người ở hiện thực không thể uống thì đều sẽ lên Tinh Võng hoặc Vũ Trụ Võng uống cho đỡ thèm. “Cũng chưa chờ bao lâu đâu.” Trêи thực tế từ lúc y gửi tin tới bây giờ mới được có năm phút, Zeus tới rất nhanh. Zeus gật đầu, nhân viên cửa hàng bưng đồ uống cậu ta gọi lên, cậu ta cầm lấy hỏi rồi hỏi: “Anh uống không?” Lộ Lê lắc đầu, y không thích thông qua mạng giả thuyết để đạt tới mục đích hưởng thụ, nếu không phải nơi Zeus hẹn gặp là ở khu sinh hoạt, ngày thường y đều chỉ quanh quẩn ở khu đi dạo. Zeus chỉ khách khí hỏi một câu, không thật sự muốn cho y uống, uống một ngụm, “Tôi đã lấy được phiếu đề cử mà anh muốn.” Rồi gửi nội dung cho y. Lộ Lê nhìn một chút, góc trêи có hình một đóa hoa lan. Hoa lan là dấu hiệu của cơ sở nghiên cứu phát minh kia. “Đa tạ.” “Không khách khí, tôi thu tinh tệ mới làm.” Zeus nhàn nhạt trần thuật. “Cũng phải.” Lộ Lê cười nói, chuyển cho cậu ta hai mươi triệu tinh tệ, “Tinh tệ tôi đã chuyển qua, cậu kiểm tra và xác nhận xem.” Zeus nhận được tin báo, mở ra xác định, tài khoản đã có thêm hai mươi triệu tinh tệ, vừa lòng gật đầu, “Anh rất sảng kɧօáϊ nên tôi sẽ nhắc nhở, có phiếu đề cử không có nghĩa là có thể được vào cơ sở nghiên cứu phát minh đó, kiểm tra của họ rất nghiêm khắc, đề cử chỉ là bước đi đầu.” “Chuyện này tôi cũng từng nghe nói, bình dân không mấy ai từng nghe nói về nơi đó, nhưng trong tầng lớp thượng lưu ở đế quốc Vinh Diệu lại rất nổi danh, người muốn vào hẳn là không ít.” Lộ Lê đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe thấy cậu ta nói vậy cũng không thất vọng, nơi đó tốt xấu gì cũng là cơ sở nghiên cứu phát minh thuộc tư nhân tốt nhất R tinh hệ, nếu có thể dễ dàng được vào làm thì không xứng với hai chữ ‘tốt nhất’. “Tin tức của anh cũng linh thông, nhưng anh chắc chắn không biết, người viết phiếu đề cử anh đang cầm năm nay hẳn sẽ là một trong số các giám khảo. Chúc may mắn.” Zeus nói xong liền đi luôn. Lộ Lê sửng sốt một chút, lần đầu tiên tò mò về thân phận trong hiện thực của Zeus, tưởng rằng cậu ta có thể lấy được phiếu đề cử đã không tồi, không ngờ người đề cử lại còn là giám khảo. Giám khảo sẽ không hạ thấp người mình đề cử, bằng không người mất mặt sẽ là chính họ, còn có… Vì tính công bằng, giám khảo sẽ không đề cử ai. Zeus có thể lấy được, rất có khả năng cậu ta cũng là công dân của đế quốc Vinh Diệu, hơn nữa thân phận địa vị không hề thấp. Nhưng Zeus chỉ giao dịch với y có hai lần, y cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, mở thư đề cử ra nhìn. Trêи đó có một dòng địa chỉ để người được đề cử hai tháng sau lên Tinh Võng tham gia đợt kiểm tra đầu tiên. Còn có hai tháng, nhìn thì dư dả, thật ra đã rất gấp rút rồi. Chỉ có người được thông qua mới có thể tham gia đợt kiểm tra tiếp theo, không qua được có nghĩa là mất tư cách, có phiếu đề cử của giám khảo cũng không làm được gì. Nói đến cùng, muốn vào cơ sở nghiên cứu phát minh đó thì vẫn phải dựa vào bản lĩnh của bản thân. Y cần phải nghiên cứu tư liệu một cách triệt để trong vòng hai tháng, lại còn phải có kinh nghiệm thực tiễn, hai tháng thật sự không nhiều lắm. Cũng may tư liệu y đã hiểu rõ không ít nên chỉ còn thực hành. Tuy y bị Tần Vũ hạn chế thời gian, nghiêm khắc khống chế giữa làm việc và nghỉ ngơi, nhưng hiệu suất làm việc có vẻ còn cao hơn trước. Bốn ngày sau, chiến hạm Vinh Diệu rốt cuộc trở lại Vinh Diệu tinh. Truyền thông sáng sớm đã canh giữ ở cảng chờ chiến hạm đáp xuống, thấy các quan quân đi ra thì lập tức ào ào xông lên, ai cũng muốn là người đầu tiên được phỏng vấn Tần thượng tướng mà công dân đế quốc từ trêи xuống dưới chú ý nhất. Nhưng khi họ tìm kiếm trong đám người đi xuống, nhìn trái nhìn phải đều không thấy Tần Vũ và các phụ tá đâu, một đám đều trợn tròn mắt. Tần thượng tướng đâu? Tần thượng tướng trong lòng họ đương nhiên là đáp xuống ở một nơi khác, đó là cảng tư nhân của quân đội, có trọng binh canh gác, truyền thông dù biết nơi này thì cũng không vào được, xông vào còn sẽ bị bắt với tội đánh cắp cơ mật của đế quốc, hình phạt nặng nhất có thể lên tới một ngàn năm tù giam. Nện bước vững vàng, Tần Vũ mang theo khí thế sát phạt từ trêи phi thuyền bước xuống, phía sau là Chu Tuấn Ngạn và Noyce. Chiến tranh kết thúc đã được bảy tám ngày, nhưng hơi thở đẫm máu trêи người họ còn chưa hoàn toàn biến mất, mỗi người lính đều không tự chủ được đứng thẳng hơn. Quân lính bảo vệ đế quốc đều là người đáng tôn kính nhất. Tần Vũ đột nhiên dừng lại khi thấy một bóng người đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh nhạt phút chốc hiện lên ánh sáng nhu hòa, đi về phía đối phương. “Sao em lại tới đây?” Lộ Lê nhìn Tần Vũ đứng trước mắt, tươi cười, “Em hỏi Chu thượng tá, anh ta nói các anh sẽ đáp xuống ở chỗ này nên em tới đón.” Thấy y nói tới đón, ánh mắt Tần Vũ hiện lên bóng tối thần bí, sự nhu hòa cũng nhiều thêm ý cười nhẹ đến mức có thể bỏ qua, “Vậy đi thôi.” Tần Vũ nói xong liền kéo y đi tới chỗ đỗ xe huyền phù. Lộ Lê không có xe riêng, chỉ có thể đi chiếc xe chung của Tần gia, tính năng không bằng phi hành khí nhưng cũng coi như cao cấp. “Vậy họ làm sao bây giờ?” Chu Tuấn Ngạn và Noyce vẫn ở lại đó. “Không cần để ý đến họ.” Tần Vũ không quay đầu lại, mở cửa xe đẩy y vào ghế phụ, còn mình ngồi ghế điều khiển. ‘Vèo’ một tiếng, xe huyền phù biến mất. “Thượng tướng thật vô tình, cứ như vậy bỏ lại chúng ta, thật là có vợ thì quên cấp dưới.” Noyce nhìn theo xe huyền phù đã không thấy tăm hơi, chậc chậc hai tiếng. “Lẽ nào cậu còn trông cậy vào thượng tướng tiện đường đưa cậu về nhà hay sao?” Chu Tuấn Ngạn liếc cậu ta một cái. Noyce nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình là kỳ đà cản mũi, lại nghĩ đến ánh mắt âm u và bản mặt người chết của thượng tướng, đột nhiên rùng mình một cái, “Vẫn là thôi đi, mà phu nhân làm sao biết chúng ta ở đây?” “Tôi nói cho ngài ấy biết.” Chu Tuấn Ngạn lạnh nhạt nói. “OMG, anh dám nói cả chuyện này cho phu nhân, nơi này không phải ai cũng có thể biết nha.” Noyce vẫn cho là Chu Tuấn Ngạn rất đáng tin, lại không ngờ anh ta cũng có lúc sơ sẩy như thế. Chu Tuấn Ngạn lại hỏi ngược lại, “Cậu cảm thấy nếu phu nhân hỏi thượng tướng thì ngài ấy có nói không?” “Ờ…” Noyce hơi suy nghĩ một chút liền khẳng định, “Có.” Chu Tuấn Ngạn cười cười, anh ta biết phu nhân muốn làm thượng tướng bất ngờ nên hỏi anh ta, cho nên anh ta cũng không do dự nói ra. Xe huyền phù có chức năng lái tự động, Tần Vũ lên xe liền cài đặt tuyến đường về Tần gia, rồi chọn chế độ tự động. Hắn quay đầu thấy Lộ Lê rất hứng thú nhìn hắn thao tác, trong mắt mang ánh sáng hiếu kỳ. “Muốn thử?” BLộ Lê gật gật đầu, lúc đi từ nhà là Nhạc Hiểu giúp y cài đặt tuyến đường và lái tự động, không phải y tự cầm vô lăng. Chớ nhìn y sống ở thời đại tinh tế từ nhỏ, cũng chớ nhìn y sinh ra ở một gia tộc giàu có, trêи thực tế y chưa từng lái xe huyền phù, nhưng lại từng lái phi hành khí. Phi hành khí chỉ dành cho quân đội, y được học lái lúc ở học viện quân sự, sau đó được tiếp xúc nhiều hơn khi huấn luyện ở căn cứ của cha nuôi. Kỹ thuật chế tạo phi hành khí của Liên Bang không sánh bằng đế quốc Vinh Diệu, kỹ thuật xe huyền phù của đế quốc còn sắp theo kịp phi hành khí của Liên Bang, chênh lệch có thể thấy được. Lộ Lê vừa gật đầu, cơ thể đột nhiên bay lên không. Khi hoàn hồn, yy đã thấy mình ngồi lên đùi Tần Vũ trêи ghế lái. “Này, đang ở bên ngoài, anh…” Lộ Lê nhìn xe huyền phù đang vù vù chạy ngoài cửa xe, sợ bị nhìn thấy. “Yên tĩnh.” Tần Vũ vỗ ʍôиɠ y. Lộ Lê càng đỏ mặt, luôn cảm thấy dưới ʍôиɠ như thiêu cháy, nhẹ nhàng giãy giụa. “Em cứ lộn xộn, anh không bảo đảm không sẽ trực tiếp làm em.” Tần Vũ ôm eo y, giữ y trong lồng ngực mình, để hai người tiếp xúc càng thêm chặt chẽ. Cảm thấy có thứ đang chọc chọc ʍôиɠ, nhiệt độ và độ cứng đều nói lên chủ nhân của nó đã sắp không nhịn được, Lộ Lê không dám động đậy, chỉ lo thật sự Tần Vũ ở trêи xe làm chuyện đó. Y tin tưởng Tần Vũ tuyệt đối làm được. Tần Vũ thấy y an phận, cảm thấy đáng tiếc, đổi lại chế độ lái. Lộ Lê bị phân tán lực chú ý, tập trung tinh thần điều khiển xe huyền phù. Có rất nhiều thao tác y đã quên mất, Tần Vũ nói một lần, y lại lần nữa quen thuộc. Không có đàn ông không thích xe, cũng không đàn ông nào không thích đua xe. Tốc độ cao tạo thành kɧօáϊ cảm không gì sánh nổi, dần dần, lực chú ý của y đều đặt lên lái xe, quên béng mình đang ngồi trong lòng Tần Vũ, hưng phấn lên thì hô to, đồng thời ʍôиɠ dịch tới dịch lui. Nếu Lộ Lê quay đầu lại thì sẽ phát hiện ánh mắt Tần Vũ nhìn y ngày càng không đúng, ɖu͙ƈ vọng hình thành như gió lốc. Chương 59: Trêи xe
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]