“Được rồi, con trai hiếm lắm mới về, bà nói ít đi vài câu, chúng nó không muốn về còn không phải bởi vì bà cứ nhắc mãi.” Tần nguyên soái nghe nhiều đến tai sắp chai lại rốt cuộc không chịu được ngắt lời.
Bị nói trước mặt bọn nhỏ, Tần phu nhân cảm thấy thật mất mặt.
“Mẫu thân à, chúng ta mau đi ăn đi, con sắp chết đói rồi.” Tần Ca cũng nghe phiền, vội vàng ôm vai Tần phu nhân, đưa bà về phía bàn ăn.
Lời Tần Ca quả nhiên dời đi lực chú ý của Tần phu nhân.
Năm người lục tục ngồi vào bàn, khi ăn, Tần phu nhân không ngừng gắp thức ăn cho Tần Ca, nói anh ta gầy, phải ăn nhiều một chút, cũng chỉ có tiếng nói chuyện của bà.
Lộ Lê có thể hiểu tâm trạng của bà, con thứ hai lâu không về, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đại khái cũng vì nguyên nhân này, mấy đứa con lại không còn nhỏ nữa nên mới trốn tránh không muốn về. Y rất hâm mộ tình mẫu tử, cha y một đời đảm đương chức trách người mẹ đã qua đời sớm, y không thể nhận được bao nhiêu tình thương của mẹ.
Nghĩ đến xuất thần, khi y hoàn hồn đã phát hiện trong chén có rất nhiều đồ ăn. Ngoài Tần Vũ, ba người đều nhìn qua, trong mắt để lộ thần sắc không giống nhau, Tần phu nhân không nói, thỏa hiệp chứ bà vẫn không thích Lộ Lê, còn Tần Ca lại hứng thú đánh giá như chuyện rất hiếm lạ.
“Anh gắp cho em nhiều quá.” Lộ Lê bị nhìn đến không được tự nhiên, nói khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-chi-thuong-tuong-phu-nhan-thi-hac-ho/1322846/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.