Chương trước
Chương sau
Rời khỏi.
Một năm sau.
Một chiếc tinh hạm to lớn chuyên chở rác chậm rãi đến gần Phế Tinh, chiếc tinh hạm này cũng không cập bến nó chỉ dừng trên không rồi đổ rác xuống như bao lần khác.
Trên tinh hạm ngoại trừ hạm trưởng cũng chỉ có hai người máy đa năng. Hạm trưởng đã hơn 150 tuổi, vốn chẳng phải mới nghé con, ngồi không trông coi ông có chút buồn chán và ngán ngẩm.
Thuyền dừng lại, cửa khoang chứa mở ra, đống rác lớn được thải xuống. Hạm trưởng ngáp một cái, rác quá nhiều, phải qua nửa tiếng mới đổ xong, trong thời gian chờ đợi chi bằng đánh một giấc.
Mấy phút sau, Người máy đa năng A phát ra tiếng 'ong ong', âm thanh máy móc vang lên: " Hạm trưởng, phía dưới có sinh vật không thể xác định."
Hạm trưởng lập tức ngồi ngay ngắn lại bấm hiển thị hình ảnh trên bàn điều khiển, không thể tin tưởng mà dụi mắt, đó là gì!? Hình như, hình như là một người!
Khóa chặt mục tiêu, phóng to hình ảnh, cùng lúc đó đầu máy trung ương của tinh hạm cảnh báo: "Phát hiện hai cá thể sống: Một người là nhân loại, còn người kia không thể xác định. Cá thể không thể xác định có uy hiếp, kiến nghị tiêu diệt."
Trong màn ảnh, cái thứ mọc đuôi ôm trong ngực một nhân loại, đi dọc theo hướng rác thải xuống, thân hình của nó mạnh mẽ cực kỳ nhảy lên một đống rác thải kim loại rồi lại nhảy ra một đống khác, tránh né những loại rác nhỏ đầy ung dung, chỉ chốc lát nó nó đã tiếp cận khoang chứa!
Hạm trưởng đang dại ra lập tức tỉnh táo, luống cuống tay chân phát lệnh cho đài điều khiển, trong lúc hoảng loạn liếc nhìn màn hình, lại phát hiện bóng người trên màn hình đã biến mất.
Chưa kịp thở ra một hơi, phía khoang chứa đã truyền đến âm thanh nhỏ, trong nháy mắt cả người hạm trưởng toàn mồ hôi lạnh.
Đế quốc đã cùng người ngoài hành tinh chiến đấu gần trăm năm, thân là con dân của đế quốc, mọi người đều biết những sinh vật ngoài hành tinh có hình dáng giống những con sâu bình thường khủng bố đến mức nào, khi nãy trên màn ảnh xuất hiện thứ có cái đuôi dài ngoằng, nếu mà thứ đó thật sự là sinh vật ngoài hành tinh, cái mạng nhỏ của lão e rằng sẽ lưu lại nơi này.
Hạm trưởng lập tức rút vũ khí chĩa về phía cửa phòng điều khiển, chân còn chưa đứng vững, liền thấy cái cửa hợp kim hàng đầu dày một mét ngã xuống, thứ kia nhanh như chớp xông đến, hạm trưởng chỉ cảm thấy tay mình nhẹ đi khi tỉnh táo lại súng trong tay đã không còn.
Một cái bóng sượt qua trước mắt, chỉ thấy một sinh vật hình người đầu có tai thú ôm trong ngực một người đàn ông vẻ ngoài tuấn mỹ, nhẹ nhàng đứng trước mặt ông.
Người đàn ông cong môi nở nụ cười, đến hạm trưởng nhìn cũng ngẩn ngơ, người đó búng tay, giọng điệu thoải mái: "Cuối cùng cũng rời khỏi cái nơi quỷ này."
Hắn hướng hạm trưởng hất cằm: "Trên tinh hàm chắc cũng chuẩn bị quần áo nhỉ, lấy ra đi."
Tất nhiên chẳng hề để mắt người còn sống trước mắt này, tựa như ra vào nhà mình mà vào buồng ngủ, lúc hắn nói chuyện mang theo khí độ của người bề trên hạm trưởng theo bản năng mà chấp hành mệnh lên của hắn. Lúc phản ứng lại lòng liền cả kinh, bước chân hơi khựng lại hình hai người đó mới phát hiện trang phục trên người họ; một vài mảnh vải được quấn quanh các bộ phận quan trọng của cơ thể, phần còn lại thì hoàn toàn lộ ra ngoài.
Tuy rằng như vậy, thiếu niên cái tai thú lại thản nhiên chẳng gượng gạo chút nào, người trong lòng ngực càng điềm tĩnh, khiến người ta chẳng nghĩ đến sự chật vật của hắn chỉ có thể cảm nhận được cốt cách tao nhã của hắn.
Hạm trưởng sống hơn nửa đời người, tự nhiên biết mình không nên trêu vào kẻ đã đánh rơi vũ khí của mình, ông ta từ trong phòng lấy ra hai bộ quần áo cho đối phương, không nói một lời nào nhìn họ thay đồ.
Một năm nay, Bùi Y đã tu luyện đến tầng thứ hai của <Thiên Ma Quyết>, đáng tiếc trước đó thân thể này bị thương quá nặng ở Phế Tinh cũng chẳng có thuốc để chữa, dù hắn vẫn luôn dùng nội lực điều trị hai chân vẫn chẳng thể lành lại như ban đầu.
Chất liệu quần áo nhẹ và mềm mại, tuy rằng không thể so với quân trang trước đây của Bùi Y nhưng công dụng điều tiết nhiệt độ cũng tạm, kiểu dáng là màu xanh dương thông dụng, đây vốn là đồng phục của Trung tâm xử lý rác thải nhưng mặc lên người Bùi Y lại cứ như đồ của quý tộc.
Bùi Tiểu Bảo đặt Bùi Y trên ghế, cầm quần áo khổ não cau mày, cậu chưa bao giờ mặc trang phục chính quy như vầy nên không biết làm sao.
Bùi Y cười híp mắt: "Cục cưng lại đây, tôi giúp cậu mặc."
Bùi Y kéo tay hắn, thuận tay xoa lỗ tai của cậu, đuôi dài của Bùi Tiểu Bảo không yên mà vẫy rồi quấn chặt quanh eo Bùi Y.
Tâm tư cậu đơn thuần, một năm nay cùng Bùi Y ăn cùng ngủ cùng, đã sớm xem Bùi Y là người thân duy nhất của mình, thế nên cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào xuất hiện một vấn đề nhỏ, cậu thích dùng đuôi quấn quanh eo Bùi Y, Bùi Y cũng biết cậu dựa dẫm vào hắn, trước đó hai người sống dựa vào nhau tại Phế Tinh Bùi Y liền mặc cậu làm gì thì làm nhưng hiện tại phải mặc đồ cho nề nếp, cái đuôi này khó có thể lộ ra ngoài.
Bùi Y kéo đuôi cậu ấy khỏi eo mình, véo véo chóp đuôi, vì họ một người thì ngồi một người thì đứng Bùi Y chỉ có thể ôm eo Bùi Tiểu Bảo rồi ngước nhìn cậu: "Ngoan nào, thu đuôi lại.". Truyện Cổ Đại
Người Bùi Tiểu Bảo rung lên, chóp đuôi truyền đến cảm giác tê dại khiến mặt cậu đỏ lên, tủi thân bĩu môi: "Thu đuôi lại, khó chịu."
"Cúi đầu."
Bùi Tiểu Bảo hơi nghi hoặc nhưng vẫn nghe lời mà cúi người xuống.
Bùi Y vòng tay ra xong gáy cậu rồi hôn lên trán cậu một cái, dụ dỗ: "Nghe lời."
Tai trên đầu Bùi Tiểu Bảo hếch lên, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân..."
Cậu chẳng biết hai từ 'chủ nhân' có nghĩa là gì nhưng có cần Bùi Y nói cậu sẽ không làm trái lại, xưng hô hay mọi chuyện khác đều không đáng kể cậu chỉ cần biết Bùi Y đối xử tốt với mình là được.
Chủ nhân nhà cậu thích cậu làm chuyện như vậy, làm mỗi lần lòng cậu đều ngứa ngáy, cảm giác rất kỳ quái. Nhưng tuy rằng lạ, cậu vẫn rất yêu thích chủ nhân, dù cậu biết thú không thể để người khác chạm đuôi ấy vậy mà nhiều lúc vẫn để cho Bùi Y sờ đuôi, không chỉ thể, lòng cậu càng trở nên tham lam hơn, muốn chủ nhân thương yêu bản thân hơn.
Nhưng dấu ấn sâu trong linh hồn làm Bùi Tiểu Bảo có cảm giác sợ hãi Bùi Y, hơn nữa loại cảm giác quái dị ấy chả hiểu sao còn khiến cậu chột dạ, cho nên cậu chẳng dám đòi hỏi Bùi Y nhiều hơn.
"Cục cưng, trên quần không có lỗ để duỗi đuôi ra ngoài, nếu cậu không thu đuôi lại sẽ chẳng mặc được quần, nếu như miễng cưỡng mặc càng khó chịu." Bùi Y giải thích.
"Vậy tôi sẽ không mặc!" Bùi Tiểu Bảo mở lớn cặp mắt màu băng nhìn Bùi Y, "Dù gì tôi cũng không sợ lạnh!"
Bùi Y bị cái sự ngốc nghếch này chọc đến cười không ngừng được, cưng chìu nói: "Vậy không được, lúc trước nói với cậu rồi sau này chúng ta sẽ đến nơi có rất nhiều người còn có thể phải sống cùng những người khác, đã chẳng phải chỉ có hai chúng ta nữa rồi, mọi người ai cũng mặc quần áo, nếu như cậu không mặc người khác sẽ cười đó, còn nữa——"
Bùi Y kéo mảnh vải quấn quanh thân dưới của Bùi Tiểu Bảo rồi xé đi, ngón tay trắng nõn kều Tiểu Bảo bé: "Cậu chấp nhận đem chim nhỏ của mình cho người khác coi, tôi cũng không đồng ý, chim nhỏ của cậu chỉ có chủ nhân mới có thể nhìn." (dê xồm quá =))
Bùi Y đã không ít lần trêu ghẹo cậu thế, cha mẹ Bùi Tiểu Bảo mất quá sớm, một mình cậu lớn lên ở Phế Tinh cũng chẳng khác thú hoang là bao vì thế chẳng cảm thấy xấu hổ, Bùi Y đối với cậu như thế cậu cũng không cảm thấy lúng túng còn rất nghiêm túc đáp lời: "Đúng thế, chỉ cho chủ nhân xem."
"Vậy cậu muốn ở truồng hay là mặc quần? Bùi Y thong thả hỏi.
"Tôi mặc!"
Cậu thu đuôi lại nhìn tựa như một thiếu niên bình thường, sau khi mặc trang phục vào thì lại thấy quá gò bó cả người đều khó chịu không thể tả, nhưng không thể đổi ý, chỉ có thể uốn tới ẹo lui chọc cho người khác cười.
Khán giả duy nhất từ đầu đến đuôi xem đôi chủ tớ này tương tác, ngạc nhiên đến nổi cằm đều sắp rơi xuống, nào dám cười họ.
Bùi Y xoay ghế tựa, một tay chống cằm, nhìn về phía bên cạnh hạm trưởng, vẻ mặt cười như không: "Ông so với những gì ta nghĩ thì thông minh hơn, không phản kháng. Phải hiểu rằng, tính tình của tôi không tốt lắm."
Theo tiếng nói, hắn nhặt lên súng để bên chân, tay dùng chút lực, vũ khí bằng kim loại lại tựa như bùn đất trong tay hắn chậm rãi thay đổi hình dạng.
Hạm trường sợ hãi mà toát mồ hôi lạnh, lòng lại hạnh phúc vì khi nãy chẳng làm ra chuyện gì.
"Được rồi, ta có vài vấn đề muốn hỏi ông." Bùi Y mở miệng lần nữa, "Ông tốt nhất đừng dối trá, nếu không tôi cũng chẳng đảm bảo sẽ không làm gì khiến ông hối hận. Nếu như đáp án của ông làm tôi vừa lòng, ông có thể cùng chiếc tinh hạm này bình an trở về nhà."
Hạm trưởng lau mồ hôi: "Xin ngài hỏi."
"Một, chiếc tinh hạm này sẽ bay đi đâu?"
"Đến Lĩnh vực sao thứ sáu..."
Thông qua đáp án của hạm trưởng, Bùi Y mới họ đang ở vị trí gần Lĩnh vực sao thứ sáu. Đế quốc bao gồm sáu tinh vực, Tinh vực thứ sáu nằm ở khu vực biên giới, cách xa Tinh vực trung tâm nhất, Phế Tinh chính là một hành tinh bị vứt bỏ thuộc về Tinh vực số sáu.*
(*Suy đoán: Sáu tinh vực tui nghĩ là khoanh vòng một số hành tinh xong rồi chia khu ra, giống như ở Việt Nam chia thành cái quân khu/ vùng miền vậy.)
"PTD làm thế nào để sửa lại?"
"Này thì... PTD* hỏng chỉ có một trường hợp..."
(Nhắc lại: PTD là viết tắt của personal terminal device, nói chúng cứ coi như nó là cái thiết bị cao cấp, đừng để ý chữ đó có ý gì nhiều.)
Tình huống đó chính là chủ nhân của nó đã chết, PTD liền bị vô hiệu hóa. Điều này Bùi Y tất nhiên hiểu rõ.
Hắn nhíu mày: "Ông hẳn là biết ta đang hỏi gì."
Hạm trưởng nuốt một ngụm nước bọt: "Nếu như như ngài nói đến con đường bất hợp pháp, ta có nghe qua chuyện như vậy. Trên Chợ đen có tổ chức giúp người khác làm giả PTD, chỉ có điều vì PTD không chỉ cần cung cấp DNA, mà còn cốt linh*, các kết nối Starnet* được kiểm soát bởi Đế quốc, muốn thông qua cái lỗ hỗng này cũng chẳng dễ dàng, vì lẽ đó có lẽ giá tiền sẽ cao..."
(*Cốt linh, dich nghĩa đen là tuổi xương, nhưng tui nghĩ trong truyện này thì nó còn có liên quan đến khả năng phát triển sức mạnh của một người. Thế nên tui để hán việt luôn nhé. *Starnet: mạng giữa cái vì sao, hay được dịch là tinh võng, thế giới trong truyện đa chủng tộc và xài đặt tên tiếng anh cũng nhiều nên tui dịch ra tiếng anh luôn. Nghe có vẻ ngầu hơn nữa.)
"À... Cần bao nhiêu tiền?"
"Năm trăm... A, hoặc là bốn trăm ngàn tinh tệ, t-tôi chẳng qua chỉ là nghe nói, cụ thể bao nhiêu thì thực sự không rõ."
Hạm trưởng có chút căng thẳng, hai người này vừa nhìn đã biết chẳng có tiền, không biết họ có cảm thấy giá tiền này lừa đảo quá hay không. Nhưng hiển nhiên Bùi Y là một người có lý trí, gật đầu ra hiệu lão tiếp tục nói.
Hạm trưởng thở phào nhẹ nhõm, lại ngẩng đầu nhìn tai thú trên đầu thiếu niên, cẩn thận nói: "Thế nhưng... người bên cạnh ngài thì..."
"Làm sao?"
________________
05/06/2022
luyện tập tay nghề viết lách lại bằng cách dịch truyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.