Tống Kiêu giật mình ngồi dậy, ôm đầu gối rúc vào góc giường.
_ Mau chạy đi! Em sẽ phân giải anh mất!
Oz lại leo lên giường, đối mặt với Tống Kiêu, hai chân anh vòng ngoài hai bên Tống Kiêu, hai tay ôm lấy bờ vai cậu, giống như muốn ôm cậu vào lòng vậy.
_ Ngốc. Em là Arthur, hơn nữa còn là một Arthur rất mạnh.
_ Buông ra! Anh muốn bị em phân giải hết sao? – Tống Kiêu trẻ tuổi căn bản không quan tâm mình có phải Arthur hay không, cậu chỉ biết mình không thể khống chế được lực lượng của bản thân, cậu có thể tổn thương người khác bât cứ lúc nào.
Đầu Tống Kiêu chôn ở giữa hai chân, cậu không dám nhìn vào ánh mắt của Oz.
Bàn tay Oz đặt lên trán cậu, bắt cậu phải ngẩng đầu lên nhìn mình.
Đó là sắc xanh thuần khiết nhất mà Tống Kiêu được gặp.
_ Em là một Arthur, đợi đến khi em học được cách sử dụng lực lượng của mình, em sẽ không còn thấy vương miện nặng nề nữa.
Tống Kiêu ngơ ngác hỏi lại:
_ Anh sẽ dạy em sao?
_ Ừ. Bây giờ còn chưa được, đợi đến ngày anh mạnh hơn, nhất định dạy cho em.
Nước mắt Tống Kiêu chảy dọc theo gò má cậu, cậu muốn giữ lại cảm giác yên bình này mãi mãi, nhưng không thể không mở mắt.
Trong phòng là một mảnh tối tăm, mơ hồ có gió đêm đang thổi.
Cậu biết những gì trong giấc mơ của mình đều là sự thật.
Tước Điểu trong cơ thể cậu đang dần mất hiệu lực, các ký ức bị mất đi từng chút từng chút được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-chi-bang-liet-vuong-toa/1683601/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.