Sợi tóc màu vàng nhẹ nhàng rơi trên gối, mỗi đường cong của ngũ quan thiếu niên đều đẹp như kiệt tác của thần. Hai tay anh đan vào nhau, đến cả tư thế ngủ cũng nghiêm cẩn như vậy.
Ngón tay Tống Kiêu nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi anh, Oz Fawn từ từ mở mắt, một thế giới khác tưởng như đang mở ra trước mặt Tống Kiêu.
_ Cậu muốn làm gì?
Thanh âm của anh lạnh đến tận xương, tâm tình Tống Kiêu trong nháy mắt từ ảo giác trở về với hiện thực.
_ Xem anh còn hô hấp hay không.
Tống Kiêu xoay người sang chỗ khác.
Cậu nhớ lại anh trai Tống Nhiên của mình.
Tám năm đối với một người bình thường mà nói thực sự quá dài, cậu đã không còn nhớ nổi mặt mũi của Tống Nhiên.
Trong ấn tượng, hình như bản thân mình hàng ngày vẫn cuốn chăn của Tống Nhiên, chiếm giường của anh, cảm nhận thỏa mãn lúc được anh cưng chiều ôm lấy.
Tóc của Tống Nhiên có màu đen giống Tống Kiêu, rất mềm mại, khi đảo qua gò má của Tống Kiêu, luôn khiến cậu nhột mà cười khanh khách.
Anh kể với cậu về những tinh hệ từng đi qua, mang về các loại đồ vật thú vị.
Thời điểm anh vẫn còn ở đây, Tống Kiêu thậm chí còn không nhận ra người bình thường và Arthur có điểm nào khác nhau.
Bởi vì Tống Nhiên chưa bao giờ sử dụng năng lực của anh trước mặt Tống Kiêu. Anh luôn vì cậu đích thân rót nước, dùng hai tay của mình ôm chặt cậu, nhéo lỗ tai của cậu, cảnh cáo cậu không được làm chuyện xấu.
Một ngày nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-chi-bang-liet-vuong-toa/1683555/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.