_ Bởi vì, nếu tôi vừa ngốc vừa ăn hại, anh vẫn sẽ coi tôi là trẻ con mà bảo vệ từng li từng tí, tôi có thể hưởng thụ cảm giác được anh nuông chiều. Mà những kẻ khác sẽ vẫn coi thường tôi, lơ là tôi.
_ Em giải thích như vậy, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nó vẫn chưa thỏa đáng. – Rất rõ ràng, Thiệu Trầm không dễ lừa gạt chút nào.
_ Hm, nếu anh biết được mỗi ngày tôi đều có suy nghĩ như vậy, chắc chắn ngày nào anh cũng sẽ kinh hồn bạt vía, luôn luôn hoang tưởng có kẻ coi tôi là mối uy hiếp tiềm ẩn của Arthur mà muốn giết tôi. Nói không chừng cả trường học anh cũng không cho phép tôi đến, sợ có kẻ sẽ phát hiện “bí mật nhỏ” của tôi. Tôi chỉ là không muốn kích thích ý muốn bảo hộ quá mức của anh thôi.
Tống Kiêu nháy mắt một cái.
_ Tôi sẽ không ngăn cản việc em làm những gì mình muốn.
_ Còn có… – Tống Kiêu chỉnh lại cổ áo của Thiệu Trầm – Tôi muốn cho anh một điều ngạc nhiên.
_ Điều ngạc nhiên?
_ Tôi hiểu anh cũng không muốn cả đời chỉ bên tôi vô vi (tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ) ăn rồi ngồi đần chờ chết, nhưng tôi muốn anh biết người mà anh vẫn bảo hộ không vô dụng như vậy. Tôi muốn làm một “cậu chủ nhỏ” xứng đôi với Arthur anh.
Thiệu Trầm nhắm mắt lại, khẽ thở dài một hơi:
_ Được rồi, hiện tại tôi chính thức tha thứ cho em việc em giấu diếm tôi.
_ Ừa, vậy là tốt rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-chi-bang-liet-vuong-toa/1683552/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.