Giống như đọc được ý nghĩ trong lòng Bạch Kỷ, người đàn ông vừa nhẹ nhàng mang cậu đi vào tòa biệt thự vừa tỏa ra nghiêm túc đến đáng đánh nói: "Nếu em muốn thì tôi vẫn có thể thỏa mãn em. Dù sao em đã thành niên rồi, chưa tính độ tương thích gì đó thì tôi có ăn em cũng sẽ không bị liên bang cho ra tòa vì tội cường bạo trẻ vị thành niên đâu."
Hoắc Mạt vừa nói xong đã cảm nhận được người trong ngực vô thức co rút lại, có xu hướng càng chui vào lòng hắn hơn thì không khỏi thỏa mãn nhếch lên khóe môi. Con thỏ mà, thật ra hắn cảm thấy nên nhút nhát chút mới vui.
"Vậy ngài đưa em đến đây là…"
Bạch Kỷ ôm một bụng hoảng sợ vì sự dọa dẫm như thật của hắn vẫn cố gắng cẩn thận hỏi. Ai biết người kia lại thản nhiên nói: "Sau này em sẽ ở đây."
"Hả?"
Bạch Kỷ nghĩ mình nghe lầm rồi. Nhưng người đàn ông rất nhanh đã chứng thực cho cậu hắn chưa từng có chuyện sẽ nói nhầm: "Tôi đã cho người chuyển đồ của em từ nhà trọ đến đây rồi. Tôi biết em đang sống một mình, không cần nghĩ lừa tôi. Mà tôi sẽ không để em sống một mình, quá nguy hiểm."
"..."
Tôi thấy anh mới nguy hiểm nhất đấy.
Anh cảm thấy một con sói với một con thỏ, còn là thỏ hamster còn nhỏ hơn cả chủng tộc của nó ở chung với nhau là an toàn đấy hả? Anh nói mà không biết ngượng mồm gì hết!
"Tôi sẽ không cường bách em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-ban-thu-nhan/2815426/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.