Tuy rằng không biết tại sao thiếu gia nhà ông lại thích đứa bé này, nhưng từ lúc có cậu ở đây, ông cảm thấy nơi này đỡ lạnh lẽo hơn, lại thêm một chút mềm mại ấm áp. Ít nhất thì ông thích cảm giác này. Cho nên ông cũng tự giác đi làm những điều tốt đẹp nhất cho cậu, để cho con thỏ này không có giữa chừng chạy mất. Hiện tại tuy Hoắc gia không có nói đã chấp nhận đứa con dâu này, thế nhưng trực giác của một người đã sinh hoạt trong Hoắc trạch gần trăm năm nói cho ông biết, Hoắc thiếu phu nhân này xem như định rồi.
Chỉ vì gia chủ của Hoắc gia đời này là Hoắc Mạt - Thiếu gia của ông.
Bạch Kỷ đối với sự niềm nở của ông không tiện từ chối cho nên đã thật sự ngồi xuống bàn cơm. Nhưng cậu vẫn là đối với ông tỏ vẻ: "Ông không cần gọi cháu như vậy, gọi Bạch Kỷ là được rồi ạ."
"Vậy gọi tiểu Bạch được không?"
Thôi quản gia cười hiền nhìn cậu.
"Dạ được ạ."
Bạch Kỷ ngoan ngoãn lắc lắc hai cái tai mềm mại của mình đáp lại.
"Vậy cháu cũng gọi ta là bác Thôi đi."
Ông vừa đặt ly sữa trước mặt cậu vừa nói. Trời đất chứng giáng, không phải ông muốn chiếm tiện nghi của thiếu gia nhà ông đâu. Đây chỉ là một cách xưng danh thôi, xưng danh thôi, tự như ra đường thấy người lớn tuổi hơn thì gọi chú gọi bác ấy. Nhưng thật ra nếu tính đến tuổi đời của ông cũng như khoảng thời gian ông gắn bó với Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-ban-thu-nhan/2815389/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.