"Đối với tôi đều như nhau. Hơn nữa năm nay tôi đã hai mươi chín, không giống."
Cái sau thì Bạch Kỷ không phản bác được. Nhưng nó lại gợi cho cậu hứng thú khác: "Công việc của anh là gì vậy?"
Hai mươi chín a... Cũng thật lớn rồi. Lớn hơn cậu tận mười một tuổi lận. Hèn chi hắn trông hiểu biết nhiều hơn cậu. Ngẫm lại thì người này biết rất nhiều về cậu, điều này cũng chứng tỏ hắn đã theo dõi cậu một thời gian rồi. Nhưng cậu lại chẳng biết gì về hắn cả. Lỡ như hai cha muốn hỏi cậu về hắn cậu lại không biết phải trả lời thế nào, có khi hai cha sẽ nghĩ cậu không phải đang nghiêm túc yêu đương gì gì đó.
"Em đúng thật là không biết gì về tôi."
Hoắc Mạt không khỏi cảm thán. Nhưng cũng chỉ là cảm thán.
Sau đó hắn ôm cậu, gác cằm ở giữa hai cái tai xù kia đều đều nói: "Tôi hiện tại là người thừa kế Hoắc gia, tổng giám đốc Hoắc thị tập đoàn. Tương lai tôi là gia chủ Hoắc gia, em là phu nhân của tôi."
"Hoắc gia… Rất có tiếng tăm sao?"
Bạch Kỷ thật sự không biết Hoắc gia. Gia đình cậu cũng không có ai liên quan đến mảng này, cậu lại được hai cha bảo bộc rất tốt, gần như là chưa từng chạm tới một góc của khối băng kia. Đương nhiên, tuy rằng cha cậu ở trong giới y học cũng rất có tiếng tăm nhưng gia đình cậu không tính là thượng lưu, cùng lắm chỉ là trung lưu, càng không dính dáng gì tới mấy chữ đại gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-ban-thu-nhan/2815385/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.