Âm thanh nếu có thể đông chết người, Giang Hoài cảm thấy bản thân nhất định là đã chết rồi. Hắn run run đem thiết bị tinh tế cho kết nối. Một màn hình phẳng lập tức hiện lên trước mặt Hoắc Mạt, bên trên vậy mà không phải là khuôn mặt của Hoắc phu nhân mà là Hoắc lão thái gia.
Sau khi nhìn thấy thế trận này suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Giang Hoài là bỏ chạy. Thế nhưng chưa có chỉ thị của Hoắc tổng hắn dù bại liệt nửa người cũng phải đứng bên cạnh bồi cho đến hết.
Trong lúc hắn xoắn xuýt, Hoắc Mạt đã cùng người trên màn hình đối thoại: "Gia gia."
Người bên kia không biết có nhận ra tâm tình của hắn không đúng hay không, nhưng khi nghe hắn gọi ông vẫn là gật đầu xem như đáp lại, sau đó vào thẳng vấn đề luôn: "Cháu có phải muốn cùng đứa bé kia tiến tới với nhau?"
Một câu này đem Giang Hoài kéo về hiện thực. Hắn trước tiên là cảm thấy choáng đầu. Kỳ lạ thật, sau mỗi chữ Hoắc lão thái gia nói hắn nghe đều hiểu nhưng khi ghép lại thành câu hắn lại không hiểu nữa rồi. Rốt cuộc trong câu này có bơm hay có mìn, gở rồi có bị nổ chết không...
Nhưng Hoắc đại tổng tài cũng không đợi hắn hiểu đã cho hắn dội bom: "Đúng vậy, gia gia."
"Cháu định vài hôm nữa sẽ đưa em ấy về ra mắt mọi người."
Hắn định vậy đó, nhưng con thỏ lại muốn thoái lui rồi? Không thể, hắn sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
Hoắc lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-ban-thu-nhan/2815379/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.