Đương lúc hắn nghĩ muốn đi xem cậu thì lại nghe con thỏ nhỏ lí nhí nhưng kiên định mang theo một tia quyết tuyệt nói: "Em… Em sẽ để cục quản lý gen ra tay. Dù sao thì quy định của liên bang cũng không thể coi thường được đúng không…"
"..."
Hoắc Mạt nhất thời im lặng.
Có thể nói là hắn có phần không tính được đến câu trả lời như vậy nên đứng hình tới mấy giây. Sau đó hắn phì cười.
Mặt Bạch Kỷ không tránh khỏi đỏ bừng lên.
Nhìn lồng ngực rắn rỏi trước mắt không ngừng rung chuyển, cậu có hơi xúc động muốn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông. Nhưng còn chưa đợi cậu làm gì bản thân đã bị hắn siết chặt, hơi thở nóng rực bao trùm vành tai khiến cậu vô thức run run mấy cái, nửa như trêu ghẹo: "Em thật sự là vượt ngoài dự liệu của tôi đó."
Cậu… Cậu nói gì sai sao?
Bạch Kỷ vừa xấu hổ vừa mê mang.
Nhưng người đàn ông không có cho cậu cơ hội hỏi thăm đã nói: "Em đã nói vậy thì phải nhớ cho kỹ đấy. Nếu thật có ngày đó em cũng đừng có như hôm nay, chạy mất dạng nghe không? Tôi thật sự là bị em dọa chết."
Đột nhiên bị hắn nhắc lại chuyện hôm qua Bạch Kỷ có hơi chột dạ vùi đầu vào lòng hắn không nói gì một lúc lâu.
Hoắc Mạt cũng không có thúc giục cậu, cứ im lặng như vậy ôm cậu.
Mãi cho đến khi nghe thấy người trong lòng hắn rầm rì đáp: "Dạ, em nhớ rồi."
Cậu muốn vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-ban-thu-nhan/2815368/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.