Đối với một con thỏ phải nói là trừ trường học và nhà ra thì chưa từng đi nơi nào, đương nhiên khu vui chơi gì đó cho trẻ nhỏ không tính thì đây là lần đầu cậu đến những nơi thế này. Trong lúc nhất thời cậu không khỏi có chút câu nệ, khép nép đi bên cạnh người đàn ông vừa đưa mắt nhìn khắp nơi. Trong nhà hàng mỗi bàn ăn không có dính liền nhau mà được ngăn cách bằng những vòng đai thực vật xanh tươi, không đến mức che khuất đôi bên nhưng không gian thoáng đãng vừa không dễ làm phiền nhau. Thật sự là một nhà hàng tao nhã.
Bạch Kỷ được người đàn ông dẫn vào, sau khi an vị ở trên ghế còn chưa thôi tò mò nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Biểu tình của cậu quá sức đáng yêu khiến cho con sói lớn thỏa mãn cong lên khóe miệng.
Đợi Bạch Kỷ hoàn hồn lại thì hắn đã gọi món xong rồi. Nhưng cậu vẫn là từ trong đối thoại của hắn và nhân viên phục vụ bàn nghe ra được chút gì.
Đối phương gọi Hoắc Mạt là thiếu gia.
Thiếu gia mà không phải là tiên sinh.
"Đây là…"
Cậu ngập ngừng quay qua nhìn người đàn ông.
"Nhà hàng này thuộc quyền sở hữu của Hoắc gia."
Thật ra trên thủ đô tinh không hề thiếu những nơi mang theo tiêu chí của Hoắc gia, chỉ là Bạch Kỷ không ra ngoài nhiều nên không biết thôi. Cho dù người ngoài không biết Hoắc Mạt là thiếu gia của Hoắc gia thì họ vẫn có thể biết đâu là sản nghiệp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-ban-thu-nhan/2815359/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.