Chinhánh4NhàhàngManwahTaiwanese Hotpot. Kể từhômđiăntiệcởquánkaraoke,TấnPhátbịLãnhThiênđấmchomộtphátđếnnứcxươnghàm,tĩnhdưỡng được vài ba hôm đến bữa nay mới có thể ló đầu đến nhà hàng để kiểm tra sổ sách, công việc chất chồng không thể chậm trễ xử lí được, xem ra hắn cũng có trách nhiệm với công việc đó chứ. Ôm một cục tức to đùng mà chẳng thể làm gì, chẳng lẽ đi tố cáo với công an rồi thế nào cũng lòi ra cái chuyện xấu xa mà hắn định làm với Mỹ Nhân, cho nên Tấn Phát đành ém nhẹm luôn chuyện này , gương mặt đẹp trai còn đâu khi bị bó bột một cục, nhìn cứ tưởng hoá trang xác ướp tham gia lễ hội Halloween. Chưa đặt chân vào được phòng làm việc, Tấn Phát đã bị hai bảo vệ chặn lại. - Mấy anh làm cái gì vậy, không nhận ra tôi à ?. Tấn Phát đỡ trán nói, cứ tưởng đâu là do hắn bó bột nên bảo vệ nhận không ra, để chứng minh thân phận hắn còn đưa thẻ nhân viên chobảovệxem nữa. - Anhkhôngthểvào,đâylàlệnhcủabàchủ . Một anhbảovệ đô con trầm giọng nói, thường ngày anh ta phải thấy bộ mặt hóng hách của Tấn Phát đã khiến anh không ưa nổi rồi, nay bà chủ lại có ý đuổi người, anh liền nhân cơ hội mà gây khó dễ. - Tôi là quản lí ở đây, anh chỉ là bảo vệ có quyền gì cản tôi. Tấn Phát tức giận nói, hoàn toàn không để ý đến lời nhắc nhở của anh bảo vệ, ý tứ câu nói tỏ ra khinh thường nghề nghiệp thấp kém của người khác, quả là một nhân cách hạ đẳng. Rõ ràng đã nói từ trước đây là lệnh của bà chủ Mỹ Nhân, vậy mà Tấn Phát vẫn một mực không tin, muốn vào cho bằng được, hai bảo vệ cùng hắn xô xát gây nên một trận ầm ĩ ngoài cửa phòng. " Cạch ". Phòng làm việc được mở ra, bên trong một nữ nhân tuổi tầm ba mươi ăn mặc đồng phục vest bước ra. Khoanh tay đứng nhìn ba người bọn họ, Trúc Mai lộ ra vẻ mặt trầm lãnh, khằng giọng lên tiếng. - Ồn ào. Âm lượng không to lắm nhưng thành không làm cả ba người im lặng, xoay đầu về hướng cửa phòng. - Quản lí Trúc Mai. Hai bảo vệ đồng loạt cúi đầu chào Trúc Mai, khỏi cần giới thiệu chi nhiều cũng đủ hiểu người phụ nữ này chính là quản lí mới của chi nhánh số 4. Nhìn đến gương mặt khó hiểu của Tấn Phát, Trúc Mai lạnh mặt, nghiêm túc nói. - Anh chính là quản lí cũ sao ?, mời đến phòng nhân sự lãnh lương rồi về, còn đây là giấy đuổi việc của anhtrongđócóghichitiếtkhoảngtiềnbồi thường. Trúc MaiđưatệphồsơchoTấnPhát, nói xong liền đóng cửa cái rầm. Ngoài này, Tấn Phát nhìn xuống tệp hồ sơ trong tay, hắn hối hả mở ra xem, tay hắn có chút run rẩy khi đọc từng dòng chữ, khó khăn lắm hắn mới có được mức lương 30 triệu hậu hĩnh thế này lại chưa kể tiền thưởng thêm, tự nhiên bị đuổi việc, không uổng tiếc sao cho được, cơ hội hắn tiếp cận Mỹ Nhân còn đâu, khối tài sản đó hắn chưa chạm tới đã bị hai tên bảo vệ không khách khí lôi đi đến phòng nhân sự lãnh tiền lương. Hoàn thành thủ tục một cái rụp, giờ đây Tấn Phát chính thức đứng ngoài lề đường, ánh mắt căm phẫn nhìn vào trong nhà hàng ẩn chứa sự tham lam cùng đố kị. Quay trở lại phòng làm việc của Trúc Mai, nàng đang nghe một cuộc gọi đến, biểu hiện hoà nhã khác xa với vẻ ngoài nghiêm chỉnh đến bức người lúc nãy. Người đầu dây bên kia chẳng ai khác là Lãnh Thiên, cô gọi để hỏi thăm tình hình một chút xem Tấn Phát có làm loạn hay không thôi. Người quản lí Trúc Mai này là do Lãnh Thiên tuyển vào tối qua. Phỏng vấn trực tiếp qua mạng liền nhận vào làm, bởi vậy Trúc Mai mới hết mực biết ơn Lãnh Thiên vì đã giúp đỡ nàng. Trao đổi vài ba câu, Lãnh Thiên cúp máy, không làm phiền Trúc Mai làm việc. ___________ Phòng tập gym. Lãnh Thiên đang đấm bao cát một cách hăng say, mắt chỉ tập trung vào một tiêu điểm đang đung đưa mà không hề hay biết có một ánh mắt ngưỡng mộ kèm theo nhớ nhung lặng lẽ dõi theo từ xa. Lúc trước Ái Nguyệt chẳng hề để ý gì mấy đến Lãnh Thiên, bây giờ nhìn lại mới thấy cô soái khí đến thế, nếu đem Lãnh Thiên so với một hàng danh sách đối tượng trước đây của Ái Nguyệt thì chắc rằng cô là người nổi bậc nhất trong số họ. Chỉ tiếc là nàng ngu muội đẩy cô rời xa để bây giờ phải sống trong sự nuối tiếc. Ái Nguyệt biết là Lãnh Thiên hay đi tập gym ở đây cho nên đã dành thời gian rãnh để đăng kí một khoá. Bây giờ nàng ngoan rồi, không còn trêu đùa đàn ông như trước đây nữa, lòng nàng, tim nàng chỉ dành để nhớ nhung đến mỗi một người, Lãnh Thiên. Tháo găng tay để sang một bên, Lãnh Thiên ngồi xuống nghỉ mệt, mồ hôi nhễ nhãi chảy xuống cằm. Cô thở gấp, cả người có chút mệt mỏi, bất quá tinh thần lại sảng khoái, lên phơi phới. Với tay lấy chai nước, " nhẹ hững, hết nước rồi ! ". Nhìn ngắm chai nước chẳng còn một giọt, cổ họng khô khốc, Lãnh Thiênnuốtnướcmiếngchođỡkhát,cômệtmỏiđặtchainướctrởlạivịtrí cũ. Ngay lập tức có một chai nước khoáng mát lạnh giơ ra trước mắt, Lãnh Thiên ngẩn mặt lên, nhìn xem là ai, bất ngờ khi người đó là Ái Nguyệt, nàng cũng đi tập gym sao ?. - Chai đó hết rồi chị uống chai này đi. Ái Nguyệt vẫn duy trì tư thế đưa chai nước, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói với cô. Được ngắm Lãnh Thiên ở khoảng cách gần như vậy khiến Ái Nguyệt phần nào thỏa nỗi lòng nhớ nhung bấy lâu nay. Thật muốn nhào đến ôm Lãnh Thiên một cái, nghĩ là thế, tuy nhiên Ái Nguyệt không dám bởi nàng sợ, cũng tại nàng đã đem đến niềm đau cho cô, giữa cô và nàng đã vó một rào cản vô hình khó mà có thể tiến gần thêm. - Không cần. Nhìn thấy nàng, Lãnh Thiên phút chốc trở nên nóng nảy, cô lãnh lẽo nói lời cộc lốc. Tim cô nhói lên từng hồi khó chịu, cảm giác chán ghét nàng bắt đầu xuất hiện, dù chỉ là một giây cô cũng không muốn nhìn thấy cái bản mặt ngây thơ này, cũng chính nó đã thành công che đậy bản tính xấu xa của nàng. Lãnh Thiên đứng phắc dậy, đi đến máy bán nước tự động đút tiền vào mua một chai nước lạnh. Thấy Lãnh Thiên cự tuyệt mình như thế, Ái Nguyệt buồn tủi mà rụt tay về, nàng nâng mi mắt nhìn theo dáng người vững chắc của cô mà sinh lòng đau đớn. Một cổ nghẹn ức ở cuốn họng dâng lên, thật khó chịu !, giờ đây Ái Nguyệt mới hiểu rõ thì ra cảm giác đau vì tình là như thế, nàng đã hiểu vì sao Lãnh Thiên lại chán ghét nàng đến vậy rồi. Tổn thương mà nàng gây ra cho Lãnh Thiên quá lớn, chẳng có ai dạy dột mà lại đâm đầu vào lần nữa, đây là quả báo mà nàng phải nhận, sự ghẻ lạnh, thờ ơ đến từ cô. Lãnh Thiên sau khi mua nước xong liền tìm một chỗ ngồi nghỉ mệt, nơi đó cách Ái Nguyệt một khoảng khá là xa, nàng cũng không dám lại gần cô, chỉ lẳng lặng ngồi đó mân mê chai nước, mắt buồn rầu mà ngắm trộm Lãnh Thiên từ xa. Bỗng Lãnh Thiên nhận một cuộc gọi đến, cô bắt máy, trò chuyện thoải mái với đối phương, không biết là nói trời trăng mây gió gì đó mà trông Lãnh Thiên rất vui vẻ, miệng cười tủm tỉm không ngớt. Ái Nguyệt nhìn đến liền vô thức câu mày đẹp , nàng không vui, người làm Lãnh Thiên vui vẻ như vậy chỉ có thể là Mỹ Nhân, bạn gái mới của cô. Tim Ái Nguyệt rung lên hồi chuông cảnh báo, lúc ở bên nàng, Lãnh Thiên cũng vui vẻ nhưng nàng lại thấy cô còn vui hơn khi ở bên Mỹ Nhân nữa, âu cũng tại vì lúc đó Ái Nguyệt không có chiều chuộng cảm xúc của Lãnh Thiên cho lắm, đến cả một nụ hôn trao nhau cũng đếm trên đầu ngón tay, đâu có như Mỹ Nhân lúc nào cũng kè kè bên Lãnh Thiên hôn khắp mặt cô một cách trân trọng. Xem ra tình cảm giữa hai người họ thật sự rất tốt, nàng không biết có thể đối chọi lại Mỹ Nhân không nữa, dù sao thì chị ta cũng là chủ của chuỗi nhà hàng nổi tiếng, còn nàng chỉ là sinh viên đại học, so về đường đời thì chênh lệch tận 4 năm, Ái Nguyệt thở ra một hơi dài não nề. Lúc này đây, Lãnh Thiên đã cúp máy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Trong khi đó Ái Nguyệt đang miên man suy nghĩ kế sách, đến lúc quay lại tìm kiếm Lãnh Thiên thì người đã không thấy đâu. Nàng chẳng buồn mà tập thể hình, xách đít đi về, đến đây chủ yếu là để gặp cô, chứ tập tành gì, body nàng trời sinh đã đẹp, thân hình mềm mại như nước, cong lõm những chỗ cần thiết, nhiều lúc tự ngắm bản thân trong gương Ái Nguyệt còn phải chạch lưỡi khen ngợi. Bất chợt Ái Nguyệt có một suy nghĩ mạnh bạo đến phương diện này, " có khi nào Lãnh Thiên nếm thử nàng rồi sẽ sinh ra nghiện mà rời bỏ chẳng được hay không ? ".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]