Buổisángthứcgiấctrênchiếcgiườngtrốngvắng,dưvịmensayvẫncònđọnglạitrongngườikhiếnđầuócMỹNhânchẳngthểtỉnhtáonổi,nàngbần thần nằm đó, mắt hướng lên phía trần nhà một lúc, bất ngờ ý thức được sự trống trải của bản thân.
" Nàng không có bận đồ !" Hốt hoảng ngồi bật dậy, tấm chăng rớt xuống, một nửa thân thể trắng ngần đầy dấu ngân bại lộ trong không khí.
Ngay lúc này một cơn đau từ hạ thể len dõi xâm nhập vào ý thức của nàng, vừa đau, vừa rát, vừa ê ẩm cả người cứ tưởng đâu là bị bệnh xương khớp đó chứ.
Một nghi ngờ dấy lên trong tâm trí, ngay lập tức Mỹ Nhân vén cái chăn qua một bên, mắt nhắm khít không dám mở ra trong khi đó miệng lẩm bẩm cầu khấn cho Lãnh Thiên không phát hiện ra chuyện nàng lừa gạt cô.
Hít sâu một hơi trấn định cảm xúc bấn loạn, mắt đẹp từ từ hé mở, cầu cách nào trời cũng không cứu nổi sự lừa dối này, một vệt máu đỏ chót hiện hữu trên ga giường.
Đầu nổtungmộttiếngvanglớn,MỹNhânhốthoảngrờikhỏigiườngchạyđitìmLãnhThiên,bất quá nàng đã quên bản thân không có mặc quần áo cứ thế thả rong đi khắp nhà. Không hiểu sức lực đâu ra mà có thể đi lại bình thường như thế, chắc là do nội lực tiềm tàng bộc phát ra chăng.
"Cạch ".
Cửa phòng ngủ mở ra bằng lực mạnh, cặp mắt hốt hoảng nhìn dáo dác tìm kiếm bóng hình của người thương. Trống vắng, không có ai cả, Mỹ Nhân khủng hoảng tâm trí đến rơi lệ, mắt long lanh nước cứ thế tuông rơi lộp độp nhiễu xuống nền nhà.
Nàng khóc, sống trên đời 24 nồi bánh chưng đây là lần đầu Mỹ Nhân khóc đến thương tâm thế này, từ trước đến giờ nàng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tay-bon-yeu-ai-day/428498/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.