Ngoài cửa ngôi nhà ít người biết của một bác sĩ vườn tại thị trấn Đông Sơn, từ trong lớp màn cửa sổ nhuộm màu xanh đen đang vọng ra âm thanh như có sản phụ lâm bồn.
Một lượng lớn mùi nước biển xen lẫn mùi máu người tanh tưởi tràn ra từ trong nhà, càng làm nổi bật điều kiện khám chữa đơn sơ nghèo nàn của nơi này, người sản phụ bên trong thì cứ kêu vọng ra ngoài những tiếng vừa đau đớn vừa bất lực.
Nhưng trong nhà, ngoại trừ tiếng dòng nước sóng sánh và tiếng thở hồng hộc nặng nhọc của một người phụ nữ, thì cũng chỉ có một giọng nói kỳ quái chẳng có dấu chấm, đang cất lên vừa bực bội vừa lắp bắp “Tốt lắm…… Nằm yên…… Đừng, đừng có rung! Không thì nước ối trong bụng…… trào hết ra ngoài bây giờ!”.
Cả buổi sau, người phụ nữ nằm sau bức màn, che kín tóc tai mặt mũi bằng vải liền thở hổn hển, nói bằng tiếng phổ thông lơ lớ, tỏ ra vừa sợ sệt vừa lo lắng:
“Bác sĩ, bác sĩ! Sao tôi cảm giác bụng mình chẳng đau chút nào hết vậy! Cứ như thể không hề mổ ấy! Bên tai còn có tiếng gió biển lồng lộng và tiếng nước nữa, tôi sắp…… sắp say sóng đến nơi rồi!! Ọe!! Ọeeee!!”
Vấn đề phức tạp kiểu này cần phải giải thích rất dài dòng, hiển nhiên vị bác sĩ cà lăm này không nói rõ ngay được. Lát sau, sau bức màn lay động kia vang lên một giọng nam bắt đầu giải thích cho sản phụ nọ, giọng nói này ôn hòa không giống giọng của vị bác sĩ nói lắp, cơ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956511/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.