Sau khi Tấn Tỏa Dương dứt lời, biểu cảm trên gương mặt Tần Giao sững lại trong một thoáng ngắn ngủi.
Bởi vì y bỗng ý thức được chuyện mà lúc trước mình luôn cố giấu chàng thanh niên đã bị cái tên này phát hiện ra từ lâu rồi, mà xem ra hắn thật sự dựa vào những gì mình gặp trên núi hôm nay để tự suy luận ra được.
Nếu không phải đêm đó lúc cứu hắn ra khỏi sông, y đã phát hiện ra việc này rồi, thì bây giờ có khi y chưa chắc có thể đoán được đầu đuôi sự việc.
Tần Giao quả không biết nên làm thịt con cáo xúi quẩy tự dưng chui từ đâu ra kia, hay là nên trách cái tên này thật sự chẳng dễ gạt chút nào.
Rõ ràng là một khi để hắn biết nơi đây và Đông Sơn mà hắn nói tới hoàn toàn không thuộc cùng một dòng thời gian, thì tuyệt đối không hề có lợi cho những tính toán y hiện đang ấp ủ.
Nhưng nếu can thiệp ngăn không cho hắn tìm hiểu thì việc điều tra chưa chắc sẽ tiến hành tiếp được.
Sau khi cân nhắc xong xuôi, vẻ mặt Tần Giao dần trở nên bình tĩnh, y nheo mắt, bởi lo ngại rằng mình cũng đang điều tra sự kiện Công Kê Lang, y bèn cố giữ giọng điệu bình thường, hỏi một câu phối hợp với lời thanh niên vừa nói:
“Cho nên…… Ý cậu là, cậu đến từ một Đông Sơn khác, có dòng thời gian không giống nơi này?”
“Phải, nhưng…… Đấy chỉ là suy đoán trước mắt của tôi thôi. Điện thoại di động của tôi bị rơi vỡ rồi nên không thể xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956504/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.