Trong cánh rừng hoang dưới chân núi, gần trụ sở chính quyền huyện Đông Sơn, vầng trăng đỏ lại lần nữa mọc lên, ngoại trừ mấy loài động vật nhỏ như chuột đồng, thỏ hoang, cáo thì cũng chỉ có vài thứ mà phàm nhân gọi là “cô hôn dã quỷ” còn đang du đãng chung quanh.
Trên cây khô có những con gì đó chân dài tương tự du diên bò chi chít, bên dưới có bóng người di chuyển loáng thoáng, đống lá khô đọng sương dày đặc, ánh đèn pha chói mắt và tiếng chó sủa truyền tới gần như cùng một lúc.
Mười mấy người sải bước tiến vào sâu trong rừng, vị thư ký trung niên mặc áo khoác mùa đông dày, mang thêm cả khăn quàng cổ và găng tay, mỏi mệt đi theo sau đội cứu hộ mà mình tìm đến. Ông ta cúi đầu nhìn điện thoại của mình, thấy đội ngũ phía trước bỗng dưng dừng lại, còn có cả tiếng chó sủa vang lên, ông ta lập tức trố mắt, vội cất tiếng hỏi:
“Sao…… Sao rồi? Tìm được người rồi à?! Là đại thiếu đúng không?”
“Không, không phải thưa thư ký, không phải đại thiếu…… Là một con cáo chui vào trong hố tuyết thôi…… Nó bị ánh sáng rọi qua nên sợ chạy đi rồi…… Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm…… Xin ông chớ nóng vội……”
Đội trưởng đội cứu hộ lắp bắp giải thích bằng khẩu âm bản địa. Vị thư ký trung niên đã tìm kiếm trong rừng bất kể ngày đêm suốt gần một tuần lễ rồi, nghe báo vậy thì vẻ mặt ông ta cũng không biết là đang âu sầu hay còn xen lẫn cảm xúc nào khác. Hồi lâu sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956497/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.