Tại nơi sâu thẳm của tổ rùa tối tăm ẩm ướt, bên trong hang động rộng rãi trang hoàng khác hẳn bên ngoài, Mi Lang đã lâu chưa lộ diện hiện đang cầm một cây bút than, soi mình trước gương, kẻ lại hàng lông mày chữ bát của mình.
Trong gương phản chiếu mơ hồ gương mặt khô quắt xấu xí của hắn, bản mặt này quả thực là “tâm sinh tướng”, cùng với cả hàng lông mày buồn cười bên trái nữa.
Đáng tiếc trình độ kẻ mày của hắn quá kém cỏi, dù có dốc bao nhiêu công sức nhưng càng vẽ thì cặp lông mày kia nom càng kỳ cục hơn. Mãi đến khi chính tên mi túy đầu to thân nhỏ này không chịu nổi nữa, cắn răng quăng bút than xuống đất, gương mặt vặn vẹo, bứt tóc gào lên một tiếng, chiếc gương đồng trước mặt hắn ta bỗng dưng phát ra tiếng cười khe khẽ của con nít, giống như thể đang nhạo báng hắn.
“Mi cười cái gì!! Mi cười cái gì!!! Chết tiệt! Chán sống rồi đúng không!! Tất cả bọn mi đều chán sống rồi đúng không!!!”
Nghe nó cười, Mi Lang tức tối la toáng lên, tiếng gào thét của Mi Lang khiến đứa bé trong gương cười càng khoái chí hơn, nó hơi ló đầu ra, giơ hai bàn tay trắng ngần đến bên tai, vừa quơ quơ vừa cười lớn:
“Mi Lang xấu —— Xấu Mi Lang —— Soi đi soi lại vẫn xấu vật xấu vã —— Ngày trước cười người ta xấu xí —— Bây giờ bản thân cũng chả ra sao —— Bây giờ bản thân cũng chả ra sao ~”
Đứa bé da trắng má hồng trong gương đồng hớn hở cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su/956468/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.