“Ờm…… Thế này có đau không?” ”……” “Nếu không đau vậy tôi sẽ tiếp tục băng bó cho ngài, còn nếu đau thì bảo tôi nhé…… Mà sao ngài lại ngã từ trên kia xuống? Đã xảy ra chuyện gì thế?” “……” “Đương nhiên, nếu ngài không muốn nói thì cũng không sao……. Là vầy, mấy người bọn tôi…… Mấy người bọn tôi bị lạc đường…… Cho nên cũng đang mắc kẹt ở đây……” Trong cái hang chuột phía trên Tây Bắc thành, Thạch Tiểu Quang đang ngồi quỳ bên cạnh đống lửa, kiên nhẫn kiểm tra vết thương cho một thiếu niên bị ngã chảy máu đầu, trên mặt còn có vết sẹo vô cùng xấu xí. Vì đau đớn kịch liệt nên thiếu niên nhắm chặt mắt lại, giơ một tay che không cho người ta nhìn thấy mặt mình, thái độ bài xích lộ liễu này quả thật có phần cô độc và kỳ lạ. Giờ phút này y còn cách rất xa mới có được sự âm hiểm xảo trá của sau này, đương nhiên càng không biết biểu hiện thành thục chín chắn khi gặp bất cứ chuyện gì, rơi vào hoàn cảnh xa lạ thì chỉ có thể vùi đầu lặng thinh, dáng vẻ ấy có gì đó đáng thương đến khó tả. Thạch Tiểu Quang nhiều lần muốn mở lời nói gì đó với y, trông thấy y như thế, tâm tình cậu càng phức tạp hơn. Cậu và Liêu Phi Vân cùng ngập ngừng liếc nhau, cảnh sát Liêu yên lặng quan sát nhóc con không biết rơi đến từ năm nào tháng nào kia, đầu tiên anh ta hắng giọng, cẩn thận nhích lại gần tên nhóc đang cuộn mình trong góc nhỏ, hỏi: “……Ờm, ta bảo này, chúng ta đừng ở đây giả ngầu nữa được không? Chẳng phải hôm nay chúng ta đều xúi quẩy bị đưa đến đây sao? Rốt cuộc ngươi làm thế nào mà tới được đây?” “……” “Đừng giả câm nữa, nói chuyện với bọn ta đi chứ…… Có phải ngươi làm nhiều việc xấu quá nên mới bị trời phạt thành ra thế này không? Ầy, nhìn ta đi nè tiểu soái ca? Tiểu công chúa? Bé Tần —— Oái —— “ Liêu Phi Vân vừa lải nhải vừa đẩy vai Tần Giao, còn chưa nói dứt câu đã bị Mẫu Nhung ở đằng sau ném cục đá vào người, anh ta đau quá liền trợn mắt la lên “Nhung đại tỷ, sao lại đập ta?”. Nhưng vừa ngẩng đầu, anh ta liền trông thấy thiếu niên im lặng kia đang dùng đôi mắt hằn tơ máu nhìn chằm chằm mình như muốn lột sống cả bộ da mình xuống. Liêu Phi Vân vốn chỉ định trêu y thôi, thấy thế thì cũng lúng túng, biết mình đã chọc giận Tần Giao, anh ta vội vàng rụt tay về, mồm vẫn còn lẩm bẩm: “Gì…… Gì vậy chứ, chả biết đùa gì cả…… Rồi, xin lỗi được chưa…… Mà này, ngươi thật sự không nhận ra bọn ta à? Ta nè, Mẫu Nhung nè, cả Tiểu Quang nữa, bên kia còn có nạn nhân bị ngươi lừa đảo bắt cóc đấy…… Ôi chao, đúng là thần kỳ, một người quả thật có thể rơi xuống từ đầu kia của thời gian ư? Với lại năm nay ngươi bao lớn rồi?” “……” Tần Giao hoàn toàn không nghe thấy Liêu Phi Vân đang nói cái gì, vẫn cứ cúi gằm mặt không lên tiếng, hiện giờ trạng thái của y đang rất tệ nên hiển nhiên từ chối giao lưu trao đổi với con khỉ đột xa lạ đáng ghét này. Trước khi che mặt, Liêu Phi Vân rốt cuộc đang mở mồm khép mồm lải nhải cái gì, y cũng không hề muốn nghe. Tây Bắc thành chủ ở bên cạnh quan sát một hồi, cũng sinh ra một chút suy nghĩ. Gã chật vật kéo sợi xích quấn quanh cổ, nhích nhích tiến lại gần, bấy giờ con lợn mập đỏ lừ này mới chun mũi bảo với nhóm Liêu Phi Vân: “Các vị các vị, xin nghe ta nói một câu, xem tình hình này…… hẳn là Tần Túy Quân vừa vô tình rơi vào lối vào của “Thuấn” ở trên kia, lối vào ở bên trên cứ mỗi 12 năm lại mở một lần, nên chắc bây giờ y còn chưa đến 18 tuổi…… Các ngươi đều quen y, vậy có biết phải chăng năm 18 tuổi y từng vì chuyện gì đó mà nghịch chuyển thời gian không?” Tây Bắc thành chủ nói vậy làm Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang đều ngơ ra, quả đúng là hai người biết trước đây Tần Giao đã từng làm một cuộc giao dịch với Đăng Tâm lão nhân, nhưng chi tiết cụ thể thì phải hỏi Tấn Hành và bản thân Tần Giao. Nghe câu trả lời của bọn họ, cái mặt ú na ú nần của Tây Bắc thành chủ liền tỏ vẻ mừng rỡ, gã thở phào nói: “Thế thì đúng rồi, giao dịch 12 năm trước giữa y và Đăng Tâm lão nhân có liên quan đến thời gian, cho nên y của thời điểm ấy cũng không thuộc về nơi này. Y vô tình rơi vào trong đây là vì dòng thời gian đã phát hiện ra hành vi đó của y và đang trừng phạt y. Sở dĩ y không nghe thấy các ngươi nói gì, cũng là bởi thời gian đang ngăn cản chúng ta giao lưu quá nhiều với y, cốt để tránh tiết lộ thiên cơ.” “Tiết lộ thiên cơ? Tiết lộ thiên cơ gì?” “Ờm, đại khái là một số việc sẽ xảy ra trong tương lai, chẳng hạn như cái chết của vài người nào đó, hoặc là việc mà cá nhân y sẽ trải qua, chúng ta đều không thể nói cho y biết những điều này. Nếu nói cho y thì về sau một vài sự kiện sẽ bị thay đổi, dòng thời gian sẽ không cho phép chúng ta làm chuyện như vậy.” Hồi trước Tây Bắc thành chủ vẫn luôn biểu hiện thiếu hụt IQ, thế mà vào thời khắc mấu chốt thằng chả lại phát huy tác dụng trọng yếu. Liêu Phi Vân, Thạch Tiểu Quang và cả Mẫu Nhung đều tỏ vẻ ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía Tần Giao đang tái nhợt nằm co ro dưới đất, cuối cùng cũng hiểu tại sao y cứ im ỉm nãy giờ, té ra là không hề nghe thấy bọn họ đang nói cái gì. Mẫu Nhung tranh chạy đến chỗ chủ nhân trước tiên, vừa ngồi xổm trước mặt y và kêu kéc kéc kéc, nom có vẻ khá là lo lắng. Nó huơ chân múa tay biểu đạt cả buổi trời mà chẳng trình bày rõ được gì cả, Thạch Tiểu Quang lấy làm bất đắc dĩ, bèn chủ động ngồi xuống quan sát Tần Giao với sắc mặt trắng bệch, lại giơ hai tay cách gần y quơ quơ một chút. 【——? ——?】 Giọng nói của thiếu niên truyền vào trong tai Tần Giao, mơ hồ như thể cách một tấm lụa mỏng, đầu y vừa nặng vừa đau, sắc mặt tái nhợt khó coi, song vẫn cố ngước đôi mắt xám lên liếc nhìn Thạch Tiểu Quang. Vì không chắc cái đám trông như cá chết này đang xì xà xì xồ cái gì, thiếu niên im lặng một thoáng rồi bèn cất giọng khàn khàn mất kiên nhẫn: “……Tránh ra.” Mãi mới có một xíu phản ứng, mấy người ngồi xung quanh đều kích động muốn điên lên, trong đó Liêu Phi Vân và Mẫu Nhung là hưng phấn nhất, Thạch Tiểu Quang cũng mừng rỡ lắm, cậu lại tiếp tục thử trò chuyện với y, lần này cậu chỉ tay lên vết thương trên đùi y, há miệng hỏi. 【——? ——!】 Tần Giao vẫn chẳng nghe thấy gì, gương mặt y không tỏ xảm xúc, song bản thân dường như đã ngờ ngợ hiểu được chuyện gì xảy ra. Lúc trước y từ chỗ Đăng Tâm lão nhân đi ngang qua con đường này, nhiều lần suýt bị mấy thứ gì đó từ đằng sau đuổi kịp, hiện giờ thì không nghe được mấy kẻ này nói gì, ắt hẳn cũng là do những thứ đó can thiệp. Tuy nhiên y cũng không biết có nên tin tưởng thằng nhóc nom trạc tuổi mình này hay không, Tần Giao mím môi nhìn chằm chằm đám người dị hợm này một hồi, cuối cùng nể tình bọn họ băng bó vết thương trên vai và đùi mình cẩn thận, y liền thả lỏng bàn tay đã biến thành vuốt sắc ra, định bụng tha cho họ một mạng. Có điều với cá tính lầm lì quái gở xưa nay của y, hiển nhiên sẽ không giao lưu nhiều thêm nữa với một nhóm người xa lạ thế này. Thế là y bèn ghét bỏ xua tay ý bảo “Các ngươi cút xa ra cho ta”, cái đám không rõ lai lịch kia đều ngơ ngác, còn đồng loạt lộ ra biểu cảm kỳ quái. Tính theo tuổi thực tế thì Tần Giao mới chỉ là một thiếu niên thôi, tố chất tâm lý vẫn khá là kém cỏi, lồng ngực y nghèn nghẹn, hồi lâu sau mới đỏ mặt che miệng, bắt đầu ho khan. “Ối trời…… Y bị chúng ta chọc cho tức đỏ cả mặt rồi kìa…… Sao mà nhìn đáng yêu phết……” “Cảnh sát Liêu, anh đừng có nói lung tung nữa……” “Tôi nói lung tung đâu, Nhung đại tỷ, ngươi thấy ta nói đúng lắm phải không?” “Kéc kéc kéc!! Chấp nhận được chấp nhận được!!” Liêu Phi Vân và Mẫu Nhung có tư duy đại não y chang nhau nên nói chuyện ăn ý cực kỳ, còn cùng nhau cười hố hố hố. Thạch Tiểu Quang bất đắc dĩ, đành khua tay với Tần Giao đang không nghe thấy bọn họ nói gì. Dường như y cũng nhận ra là trong mấy kẻ rơi vào hoàn ảnh giống mình thì chỉ có mỗi Thạch Tiểu Quang là hơi đáng tin một tẹo. Thiếu niên Tần Giao lặng lẽ quan sát vị trí cụ thể của hang chuột, rồi liền cố gắng vịn tường ngồi dậy, y cau mày định nói gì đó, song bỗng dưng nghe thấy ngoài cửa hang truyền đến âm thanh kỳ quái. Chú ý thấy Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang đồng loạt biến sắc, thiếu niên Tần Giao cũng ý thức được rằng một vài mối nguy hiểm chiếm giữ nơi này rốt cuộc đã chủ động tìm tới cửa. Y dõi đôi mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài hang chuột, cắn răng chống tường, lảo đảo đứng dậy. “Túy Quân…… Túy Quân điện hạ! Ngài định đi đâu?! Ngài mau trở lại đi!!” Thạch Tiểu Quang không hiểu Tần Giao đang thương tích đầy mình thế này mà còn muốn đi làm cái gì, cậu lo lắng toan đứng dậy đuổi theo, song chỉ thấy Tần Giao quay lưng về phía mình, hờ hững xua xua bàn tay phủ kín vảy rồi liền một mình bước ra khỏi hang chuột. Tiếp sau đó, không gian tối thui bên ngoài liền vọng tới tiếng thét quái dị đáng sợ cùng những âm thanh nghe như tiếng nhai sống xương cốt, nhóm Liêu Phi Vân trố mắt ngoác mồm, trông thấy Tần Giao trở về với gương mặt đầy máu, còn thô bạo kéo theo một con tà túy đang giãy dụa kêu la. “Lũ quái vật bám theo chúng ta ở ngoài kia…… đều…… đều bị y giết chết rồi ư? Cái…… Cái đệt…… Chỉ bằng cái thân thể nhỏ xíu này hả……?” Liêu Phi Vân khó tin ngóng ra không gian yên ắng bên ngoài, đang định phát biểu cảm nghĩ thì lại thấy gương mặt chưa tiêu sát khí của Tần Giao, cuối cùng không hé răng chi nữa. Trong lúc ấy, thiếu niên Tần Giao có vẻ kiệm lời không thích nói chuyện cũng đã sắp làm xong việc mình lên làm. Y quan sát mấy kẻ trước mặt, đôi đồng tử xám đảo quanh một lượt, đoạn y cúi đầu di chuyển ngón tay bị thương của mình. 【Nơi này là một lối ra của dòng thời gian, ta không biết các ngươi đến từ thời điểm nào trong tương lai, nhưng nán lại đây càng lâu thì nguy cơ bỏ mạng cũng càng cao.】 【Thời gian đang ngăn cản ta và các ngươi giao lưu, nếu các ngươi muốn nói chuyện với ta thì hãy viết xuống đất rồi mau chóng xóa đi, nhưng tuyệt đối không được nói cụ thể cho ta về chuyện tương lai, bằng không chúng ta sẽ thật sự không thể ra ngoài được nữa. Ngoài ra, đây là thù lao cho các ngươi, ta chưa bao giờ nợ người khác.】 Hai gò má và trên trán của Tần Giao toàn là vết máu và vết thương, y nghiêng đầu viết nhanh một đoạn dài như thế xuống đất, còn rửa sạch sẽ đôi tay dính bẩn của mình như thể mắc chứng OCD nặng. Sau đó, y lại tẩy sạch da lông của con tà túy hình thù dị hợm rồi lạnh mặt mang nó đến bên cạnh đống lửa mà mình dựng trước đó, tiện tay xử lý con tà túy nọ. Trước đấy đã chạy cả quãng đường xa, Liêu Phi Vân và Thạch Tiểu Quang quả cũng có hơi đói bụng, hai người trố mắt nhìn cảnh ấy, sau khi nhận lấy đồ ăn mà Tần Giao đưa tới, cả hai liếc nhìn nhau rồi liền dè dặt nếm thử một miếng. “……Đù má…… Món gì thế này…… Sao ăn ngon quá trời……” Lúc nãy Liêu Phi Vân còn nghi ngờ không biết cái thứ này rốt cuộc có ăn được không, cơ mà giờ thì anh ta đã hoàn toàn bị choáng ngợp rồi, anh ta ngước lên nhìn thiếu niên Tần Giao đang cụp mắt lặng thinh ở cách đó không xa, ấy thế nhưng chỉ thấy được nửa khuôn mặt đầy rẫy thương tích của y cùng với một ánh mắt tối tăm cô độc. Lòng Liêu Phi Vân bỗng sinh ra một cảm giác lạ lùng, Tần Giao thời thiếu niên tuy có tính cách và hành vi quen thuộc, song phần nào đó vẫn có hơi xa lạ, nhìn y kiên nhẫn chia thịt cho Mẫu Nhung và Tây Bắc thành chủ, Liêu Phi Vân bày vẻ mặt phức tạp, đưa tay sờ sờ mũi rồi bèn viết xuống đất: 【Cám ơn ngươi nha, ăn ngon lắm, mà sao…… mà sao ngươi không ăn?】 【Ta không ăn được thức ăn của con người, dù có ngon đến mấy cũng không thể đụng vào.】 【Ồ…… Ờm, xin lỗi…… À mà, vết thương trên người ngươi đã đỡ hơn chưa? Lúc trước bọn ta chưa kịp xử lý xong giúp ngươi?】 【Ta là túy, thương tích kiểu này là chuyện thường thôi, hơn nữa cũng không phải vì ngã bị thương nên ta mới thành ra thế này, càng không liên quan gì đến các ngươi hết.】 【……Đã xảy ra chuyện gì vậy?】 【Ta ghét một gia đình nọ nên đã giết sạch cả nhà đó, sau đấy ta nói dối rằng không phải do ta làm, nhưng cuối cùng vẫn bị vạch trần ra. Tất cả mọi người đều nói ta làm không đúng, ngay cả tên ngốc tự xưng là bạn ta cũng nói ta lòng dạ độc ác, tự làm tự chịu, ta thấy bọn chúng phiền quá nên dứt khoát moi tim mình trả lại cho gia đình kia luôn, rồi tự dưng ta bị rơi vào nơi này.】 【……】 Cuộc đối thoại vừa lúng túng căng thẳng vừa chịu hạn chế bởi thời gian đến đây là kết thúc, Tần Giao cúi đầu tựa vào gần cửa hang, không nói gì thêm nữa, nhưng Thạch Tiểu Quang và Liêu Phi Vân vẫn cảm giác được rằng tâm trạng y không tốt lắm, mà bọn họ cũng chẳng tài nào đưa ra một lời đáp lại hợp lý cho những gì y vừa nói. Tới nay Thạch Tiểu Quang vẫn khó mà xem Tần Giao là người xấu được, cậu rũ mắt bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không nói gì cả. Tuy nhiên cậu để ý là hình như y cứ nhìn Mẫu Nhung đang xách váy đùa nghịch ở cách đó không xa, sẵn đang muốn thay đổi không khí trò chuyện, cậu bèn mở lời hỏi về đề tài này. Thiếu niên Tần Giao lạnh nhạt dời tầm mắt, hờ hững trả lời câu hỏi của cậu. 【Nó trông khá giống con khỉ mà ta nuôi.】 【……Hả?】 【Nhưng giờ ta đang gửi nó ở chỗ tên ngốc kia rồi, nó cũng không ăn diện như con này, chả vệ sinh gì cả.】 【……】 Liêu Phi Vân giật giật khoé miệng, rất muốn đáp lại rằng “Thì chính ngươi nuôi nó thành ra ăn diện như này, chả vệ sinh như này chứ đâu”, cơ mà sau cùng vẫn không lên tiếng đả kích vị Tần Tuý Quân này nhà Tấn Hành, y thật sự không hề giống sau này cho lắm. Tần Tuý Quân nhỏ cũng không có chú ý tới vẻ mặt lạ lùng của Liêu Phi Vân, y nhác thấy Tây Bắc thành chủ đang vùi đầu ăn thịt, bèn nhíu mày thắc mắc, hỏi có vẻ hơi bị khó tin: 【Mà tên biến thái nào dùng xích trói con lợn ngu ngốc kia thành như này vậy, còn không cho gã ăn cơm nữa, đầu óc có vấn đề hả?】 Tây Bắc thành chủ: “……” Liêu Phi Vân: “……” Thạch Tiểu Quang: “……”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]