Chương trước
Chương sau
Dưới bầu trời đêm, người dân của bộ lạc nguyên thủy 6000 năm trước đang mệt mỏi nghỉ ngơi bên cạnh đống lửa dùng để xua đuổi thú hoang.
Ròng rã hơn một tháng nay, bộ lạc Ngu thị đã giao chiến với tướng sĩ và bầy hổ báo dưới trướng nữ quân. Ban đầu mọi người còn chìm đắm trong lo sợ và tuyệt vọng, nhưng dần dà, chúng đã chuyển biến sang một loại cảm xúc khác, mà dường như chỉ có Diêu thành mỗi lúc một gần kia mới có thể biểu đạt được cảm xúc phức tạp ấy trong lòng bọn họ.
Trong mắt những con dân của bộ lạc lần đầu có can đảm khiêu chiến quyền uy, tất cả những điều này đương nhiên đều là nhờ công của vị “thần linh” trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện trợ giúp.
Ban đầu mới là cuộc chiến nhỏ lẻ chỉ có thể dùng hòn đá và xiên cá thô sơ để chống đỡ trước sự áp bức hà hiếp của bọn binh lính Tam Thân quốc, nếu không nhờ thanh niên tự xưng là “tính sư” kia gọi sét dẫn lửa đến giúp thì bọn họ không thể nào đi được đến bước mấu chốt này.
Từ lúc bắt đầu còn sợ hãi đến bây giờ đã bị ép trở nên bình tĩnh, những người dân Ngu thị cũng dần lột xác qua từng cuộc giao chiến dữ dội bằng đôi bàn tay mình để thu phục đám thú hoang và binh lính hung ác, giành lấy tôn nghiêm và tự do cho bản thân. Thậm chí, dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng Ngu Hộ và chàng thanh niên tóc trắng thần bí kia, bọn họ còn hoàn thành được càng nhiều việc mà bản thân trước kia chẳng thể làm nổi.
Tấn Hành cũng vừa trải qua một ngày bôn ba vất vả, hắn rời xa đống lửa mà mọi người đang quây quần để đi tới nghỉ ngơi bên một đống lửa khác, chiếc chân phải bất tiện được quấn hai vòng vải thô để dễ cho việc đi bộ trường kỳ.
Hắn dùng nước thảo dược để xử lý sơ qua vết máu trên cổ tay, hai gò má và trên tóc cũng có vẻ lấm lem dơ bẩn, thật ra đều là vết thương do lúc sáng nay giao chiến, hắn giúp một thiếu niên trong bộ lạc thoát khỏi móng vuốt của báo dữ nên mới sơ ý gây nên.
May mà cuối cùng cũng cứu được thiếu niên kia, chiến dịch hành quân bất ngờ lần này cũng thắng lợi đúng như trong dự tính.
Nhân lúc hiện tại còn một chút thời gian nữa mới tới hừng đông, Tấn Hành bèn ăn ít gạo thô đạm bạc mà cô nhóc Ngu Địa đưa tới rồi một mình nghỉ cạnh đống lửa. Giống như thường ngày, hắn bắt đầu chuẩn bị bản đồ hướng tới Diêu thành ngày mai cùng một phần thảo dược để phòng ngừa bệnh tật cho người dân bộ lạc Ngu thị.
“Đã bôn ba mệt nhọc cả một ngày, sao ngài còn chưa ngủ?”
Ngồi được một hồi thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói cắt đứt sự trầm tư của hắn, Tấn Hành nghe tiếng bước chân quen thuộc bèn quay đầu lại, trông thấy bà cụ Ngu Hộ tóc bạc trắng đang đứng cách đống lửa không xa.
Dưới ánh trăng, giọng điệu của vị tộc trưởng già hiền hòa này nghe không có vẻ gì là ác ý, dường như chỉ là một câu quan tâm đơn thuần của người cao tuổi dành cho tiểu bối mà thôi.
Vẻ mặt Tấn Hành dịu đi, lễ phép trả lời bà là lát nữa sẽ ngủ. Ngu Hộ chậm rãi đi tới chỗ đống lửa, khom người ngồi xuống bên cạnh hắn, Tấn Hành dõi nhìn những người dân Ngu thị đang say giấc ở đằng trước, đoạn thì thào hỏi nhỏ:
“Địa ngủ rồi sao?”
“Đúng thế, dù sao nó cũng là con nít mà, thấm mệt là ngủ ngay, chứ người già như tôi thì dần dà không chợp mắt được mấy……”
“Thân thể bà rất khoẻ mạnh, dù ở tại thời đại này thì cũng là người trường thọ hiếm có.”
“Xin cảm ơn tính sư, chờ bao giờ tôi sống đến lúc lớn tuổi như cây hoè già, tôi nhất  định sẽ dùng câu này của ngài để đi khoe khoang khắp nơi…… Phải rồi, Ngu Đông nhờ tôi cảm ơn ngài đấy, có vẻ nó vẫn chưa hết sợ hãi nên không thể đích thân tới đây cảm tạ ngài được……”
“Bà cứ bảo cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt đi đã, không cần cám ơn tôi đâu, việc nhỏ thôi mà.”
“Được, tôi sẽ chuyển lời.”
Ngu Đông chính là cậu thiếu niên được Tấn Hành cứu hồi sáng. Trong cái thời mà đa số nữ giới đều cao lớn rắn rỏi để thích nghi với cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã, Ngu Đông lại gầy yếu thấp bé từ nhỏ, mặt mũi còn xinh xắn nhẵn nhụi hơn cả phụ nữ trong tộc, cho nên càng khiến cậu bị mọi người lời ra tiếng vào.
Bởi tính cách tự ti ngại ngùng của cậu, cho nên dọc đường đi Tấn Hành cũng quan tâm săn sóc cậu hơn đôi phần, sau khi Ngu Hộ biết được thì không chỉ một lần cảm ơn hắn. Vừa nhắc tới đám trẻ con trong tộc mình là Ngu Hộ không khỏi cười rộ lên, tâm tình có vẻ đang vui lắm. Cứ mỗi lần giao lưu với bà, Tấn Hành cũng cảm nhận được ở con người vị tộc trưởng già này toát lên sự thông thái rất xưa cũ, được tích lũy qua năm tháng đằng đẵng.
Song, một bà cụ có dũng khí dẫn dắt bộ lạc nhỏ bé chưa đến năm mươi người vùng lên chống lại nữ vương, thì hiển nhiên không phải là người bình thường.
Cho nên dù phải đối mặt với đoạn đường xa xôi vất vả, dãi nắng dầm mưa, Ngu Hộ vẫn chẳng hề tỏ ra khó chịu. Ngược lại, đối với hết thảy những thứ có thể phát sinh, bà đều có một nhận thức và suy nghĩ hết sức lý tính.
Trước mắt Tấn Hành vẫn chưa biết kết quả cuối cùng của cuộc chiến tranh này, ngoại trừ dốc hết khả năng để bảo đảm an toàn cho mọi người trong bộ lạc Ngu thị, kỳ thực chính hắn cũng không chắc rằng tại một thời kỳ nào đó trong lịch sử, nếu không có sự giúp sức của mình thì bộ lạc Ngu thị nhỏ bé này có thật sự đánh bại được ách thống trị áp bức của Tam Thân quốc hay không.
Thấy bà cụ nhỏ con chẳng quá để ý việc này, còn bình chân như vại mà khoát tay bảo hắn đừng lo lắng quá mức, Tấn Hành tuy vẫn bận tâm song cũng không nói gì, chỉ chuyển đề tài khỏi mấy việc vặt hồi sáng.
“Ngài nói rằng lần này ngài đến đây để tìm kiếm một món đồ mà người thân để lại ở chốn này đúng không?”
“Vâng, chị tôi nói là vật gia truyền, song trước kia tôi chưa từng thấy bao giờ, hiện tại cũng chưa có đầu mối gì.”
“Vật gia truyền ư, hẳn là liên quan đến nguồn gốc tồn tại chân chính của một gia tộc…… À mà, tôi vẫn chưa biết thị tộc của tính sư là?”
“Tấn.”
“Ồ? Tấn? Hình như chưa nghe bao giờ, chữ này viết thế nào?”
Ánh mắt bà cụ Ngu Hộ ánh lên vẻ hiếu kỳ, dường như bà cũng biết chút gì đó, điều này khiến Tấn Hành sinh ra băn khoăn, song hắn vẫn không nói gì. Bên cạnh đống lửa soi sáng, hắn kiên nhẫn giải thích cho bà biết họ của mình viết như thế nào, sau đó lại nghe bà tiếp tục nói chuyện.
Ngu Hộ có vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ xem nên nói thế nào với Tấn Hành về vấn đề này, lát sau bà dùng ngón tay gầy gò gẩy nhẹ que củi dưới đất, vừa đăm chiêu nhìn chằm chằm chữ viết trên mặt đất vừa lưỡng lự cất lời:
“……Tôi chưa từng nghe nói đến thị tộc của ngài, song kể từ ngày nhìn thấy dung mạo đặc biệt của ngài, lòng tôi vẫn luôn đau đáu suy nghĩ một việc. Tôi chưa bao giờ quá tin tưởng vào thần linh, thuở thiếu thời tôi từng nghe mẹ kể rằng, *hồi bà còn nhỏ, vào một năm nọ Hoàng Đế của Hiên Viên quốc đi du ngoạn đến phương Đông xa xôi, trên đường đi ngài leo lên đỉnh Hành Sơn ở bờ biển Đông, vô tình phát hiện ra một dân tộc không biết tên, phần lớn tộc nhân đều có ngoại hình trắng như tuyết.”
“Tộc nhân không biết tên?”
“Đúng vậy, truyền thuyết kể rằng những tộc nhân này hết mực tôn thờ một loài động vật tên là Bạch Trạch, hơn nữa còn biết được hết thảy vạn sự vạn vật trên thế gian. Trong tộc, phàm là người có tóc và mắt màu trắng thì đều có khả năng điều khiển tinh quái trong thiên hạ…… Về sau những tộc nhân đó theo Hoàng Đế trở về Trung Nguyên Đại Lục, thông hôn với các tộc khác, cho nên cứ cách mấy đời thì sẽ xuất hiện một người như vậy, không chỉ hạn chế trong một thị tộc…… Tôi không biết chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, chỉ hi vọng nó có liên quan đến món đồ mà tính sư đang muốn tìm, cũng có thể góp phần giúp ngài tìm lại món đồ gia truyền kia……”
“……Vâng, xin đa tạ bà.”
Tấn Hành chưa bao giờ biết về truyền thuyết này, song bất kể là ngoại hình hay năng lực, dân tộc thần bí mà Ngu Hộ nhắc đến có vẻ thật sự liên quan đến lai lịch của tính sư, vả lại Tấn Thục để lại cho hắn rất nhiều ám chỉ vốn là muốn dẫn hắn tới đây bằng được để tìm kiếm một món đồ, vậy xem ra rất có khả năng cũng liên quan đến bộ tộc Bạch Trạch này.
Khổ nỗi, quyển tính thư của hắn lại không ghi chép cụ thể về loài dị thú Bạch Trạch ấy, vậy nên muốn lập tức tìm ra lai lịch của nó thì cũng khá khó khăn.
Thấy Tấn Hành cứ cau mày suy tư, Ngu Hộ cũng không nói nhiều về đề tài này nữa. Một lát sau, dường như bà nhớ tới gì đó nên hỏi:
“À mà, tính sư có từng ngẫm nghĩ xem “con người” xuất hiện như thế nào chưa?”
“Đa phần là từ vượn hóa thành đúng không?”
“Ồ? Nếu tất cả con người thật sự là từ vượn hóa thành, vậy tại sao huyết thống của một vài người lại có quan hệ gần hơn với các loài chim cá muông thú khác?”
“……Xin Ngu Hộ chỉ điểm.”
“Tôi chẳng có gì để chỉ điểm ngài cả, chỉ là một vài suy nghĩ vớ vẩn của bản thân tôi mà thôi. Thật ra tôi luôn cảm thấy, “con người” chẳng qua chỉ là hình thái cuối cùng của sinh mệnh và cũng là gần với hoàn mỹ nhất. Ban đầu “con người” rất ít, khi ấy những sinh linh có hình người và sở hữu trí tuệ uyên bác thì đều được xem là “thần”, rồi dần dà, các sinh linh trên mặt đất từ vô tri ngu muội mà hướng đến hình thái của “thần”. “Thần” của các tộc càng ngày càng nhiều, không còn hiếm có nữa, bấy giờ mặt đất bắt đầu đông đúc “con người”, “thần” cũng từ từ biến mất. “Con người” kỳ thật đến từ vạn sinh vạn vật, trên mặt đất vốn không có “người”. Thú hoang trong núi rừng hay chim bay cá nhảy cứ vì thế mà biến đổi, hóa thành hình hài “con người” thích hợp để sinh tồn hơn. Cho nên “con người” trên mặt đất đại thể là từ cầm thú muôn hình vạn trạng hóa thành, ngoại hình tuy đổi thay, nhưng đa phần vẫn giữ được bản lĩnh của tổ tiên xa xưa ở trong xương máu……”
Khái niệm hoàn toàn mới về thần và người này khiến cho Tấn Hành phải đưa mắt nhìn bà cụ tóc bạc trước mặt, Ngu Hộ giờ phút này thì trông vẫn như cụ già đang cười nói với hắn. Dứt lời, bà không tiếp tục xoáy xâu vào chủ đề này nữa, chỉ điềm nhiễn nhìn về phía Diêu thành đằng xa, cười rộ lên bảo:
“Tuy tôi không khẳng định chắc chắn, nhưng tôi nghĩ có khi bên trong Diêu thành sẽ cho tính sư lời nhắc nhở về thứ mà ngài muốn tìm…… Trên mảnh đất muôn màu muôn vẻ này tồn tại rất nhiều huyết mạch thần bí mà chúng ta không thể lý giải. Tỷ như hồi nhỏ tôi rất lấy làm ngạc nhiên về chiếc đuôi rắn của bộ tộc Hiên Viên thị, nhưng mà sau này người trong bộ tộc họ cũng dần dần ít đi, đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy đứa bé nào có đuôi rắn, thật muốn được nhìn ngắm chiếc đuôi đẹp đẽ hiếm có ấy……”
Lời Ngu Hộ nói xuất phát từ góc độ người già, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Tấn Hành vốn đang trấn định phải im bặt. Bởi vì thật ra mới cách đây không lâu thôi, hắn đã được tận mắt chiêm ngưỡng chiếc đuôi rắn đẹp đẽ mà bà cụ nói.
Có điều tình huống lúc đó lại là trong căn phòng ngủ hỗn loạn của mình, trên chiếc giường lớn tràn ngập mùi vị dục tình. Phải thừa nhận rằng, dù đối với người bình thường thì hình ảnh chiếc đuôi rắn của người kia hẳn sẽ cực kỳ quỷ dị và đáng sợ, nhưng đối với hắn lúc đó – kẻ mới lần đầu trải nghiệm cái chuyện kia, thứ hắn cảm nhận được nhiều hơn lại chính là sự gợi cảm và mê hoặc nguyên thủy nhất đến từ cơ thể nam giới.
Đến đây là cậu cả cũng ý thức được mạch suy nghĩ của mình hơi là lạ chỗ nào, cho nên lập tức nghiêm mặt ngăn mình tiếp tục nghĩ bậy nghĩ bạ. Đồng thời, hắn chợt nhớ là trước kia tách ra, chứng rụng vảy của người nào đó vẫn chưa khá lên, thậm chí còn có dấu hiệu chuyển biến nghiêm trọng hơn.
Hắn bất giác nhìn mớ thảo dược lẫn lộn mỗi loại một công hiệu riêng, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Ngu Hộ, Tấn Hành cũng không rảnh rỗi. Nhân lúc mọi người trong bộ lạc say ngủ, một mình hắn đeo con thỏ răng to lắc lư bên hông đi vào trong rừng, tìm kiếm dọc đường đi những loại thảo dược có tác dụng khôi phục vết thương trên mặt người.
Tuy nhiên, còn chưa tìm được thảo dược chữa bệnh, hắn đã phát hiện một thứ khá là bất ngờ.
Hắn trông thấy ở khoảng rừng âm u cách đó không xa, có một cây vải dại trĩu đầy quả xum xuê, nom rõ là bắt mắt. Cậu cả ngẩn ngơ ngạc nhiên, bèn cẩn thận quan sát xung quanh xem có dấu vết động vật ăn quả dại hay không. Sau khi xác nhận rằng cây vải dại này không những cao hơn đa số cây vải ở thời hiện đại mà còn không có độc tính trí mạng, hắn liền hái một ít quả ở ngọn cây, định bụng mang ra khỏi cánh rừng.
Đối với hắn thì đây thật ra là một việc rất nhỏ thôi, nhưng trong lúc hái quả với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, cậu cả không hề nhận ra rằng trong thời gian này mình đang từ từ tập thành thói quen của một người đàn ông có gia đình, đi tới đâu cũng nghĩ xem bà xã mình thích ăn cái gì, lúc này tâm tình có tốt hay không.
Vất vả lắm mới làm xong mọi việc, trước khi chìm vào giấc ngủ, Tấn Hành bỗng vô tình nhận được một người giấy nho nhỏ có vẻ đã trèo đèo lội suối cả quãng đường xa đến đây, trông rõ ràng sắp tắt thở đến nơi.
Hắn thắc mắc nhìn con chỉ công nọ quỳ rạp trên mặt đất, há miệng thở phì phò nói không ra lời, bèn dùng tàn tro ở đống lửa để vẽ cho nó một cái miệng dễ bề nói chuyện. Hắn vừa vẽ xong, con chỉ công nằm lả dưới đất đột nhiên run lên kịch liệt, tiếp đó, tiếng kêu la ai oán mà thân thuộc của Liêu Phi Vân liền dội sa sả vào bản mặt cứng ngắc của cậu cả:
“Tấn Hành!!!! Đại lão!!!!! Cứu mạng!!!!!! Nếu còn không tới thì ông đây sẽ mất zin đấy!!! Anh mày không muốn giao phối với một cái đầu đâu!!!!!!!! Cứu với!!! Cứu mạng với!!!!”
Tấn Hành: “……”
……
“Ồ, dạo này lại có kẻ thứ ba gây chuyện à? Tên lần này đã làm gì vậy?”
“Dám cãi lệnh Tam Thân tướng quân của chúng ta, đã thế ngay ở trước mặt nhiều người mà còn hét lên là không muốn giao phối với một cái đầu……”
“Lợi hại, đúng là lợi hại, gã ngu ấy bây giờ thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa, đương nhiên là bị các tướng quân nhốt vào chuồng báo ở Diêu thành rồi. Đã nói muốn đưa hắn ta đi làm gì rồi mà cái tên to xác này còn không biết điều, nữ quân của chúng ta đâu phải một cái đầu bình thường mà chính là tận ba cái đầu xinh đẹp cao quý đấy…… Cả hai cái đứa mặt mũi gian xảo bên cạnh nữa, sớm muộn gì cũng phải tóm hết cái bọn vớ va vớ vẩn này lại……”
Mọi người âm thầm bàn tán bên trong Diêu thành, cùng lúc đó, ở bên kia bức tường đất dán bố cáo, cũng có ba kẻ hoàn toàn khác những người ngu ngốc đang đứng tụ lại với nhau.
Tần Giao đeo mạng che mặt, chỉ để lộ ra đôi môi mỏng và phần đuôi mày phủ đầy hình xăm. Y đứng phía sau đám đông, sau một hồi dửng dưng xem náo nhiệt, y liền quay người đi thẳng, không khiến bất cứ ai chú ý, cuối cùng dừng bước ở sau một bức tường thấp.
“Dò la sự tình đến đâu rồi?”
“Dạ vâng, chúng tôi đã nghe ngóng tin tức cho ngài rồi ạ. Thời gian qua cái đầu thứ nhất của nữ vương luôn ở trong Đông điện để nghĩ cách tiến đánh bộ lạc Ngu thị, cái đầu thứ hai thì ở Tây điện chuẩn bị đồ đẹp mặc cho lễ mừng lần tiếp theo, còn cái đầu thứ ba, ai cũng biết cô ta sắp giao phối với gã đàn ông thông minh hiện đang bị nhốt trong chuồng báo, ắt hẳn không hứng thú đi lo chuyện bên ngoài……”
Nói rồi, hai gã vô lại thích lừa bịp nhất ở Diêu thành bèn nở nụ cười cung kính lấy lòng. Xưa nay Tần Giao vẫn am hiểu cách giao thiệp với loại người xấu xa này, y nghe vậy thì chỉ cười rồi vứt thù lao cho hai gã dân cư bản địa. Hai tên kia mừng rỡ nhận lấy, đoạn nghe thấy người đàn ông với nửa gương mặt khuất trong bóng tối này cất lời phân phó lạnh lùng:
“Đây chỉ là một phần thù lao, đêm nay giúp ta đút lót hai gã lính canh chuồng báo mà các ngươi quen biết, ta muốn đích thân đi gặp…… gã đàn ông thông minh nhất đó. À, cũng đừng quên tiếp tục lan truyền lời đồn mà ta đã bảo với các ngươi, cần phải để cái đầu thứ hai của nữ vương biết rằng, hiện nay ở Trung Nguyên Đại Lục, chiếc áo da thú đẹp nhất trong các bộ tộc bộ lạc đang nằm trong tay ta…… Sau khi chuyện thành công, hai ngươi sẽ nhận được không thiếu lợi ích. Còn nếu không làm được, còn để lộ tung tích của ta ra, vậy thì ta sẽ cho các ngươi biết kết cục của việc đắc tội ta là gì, đã rõ chưa?”
“Rõ, rõ rồi ạ, ngài hãy yên tâm, xin ngài cứ yên tâm.”
Hai gã này đã tận mắt chứng kiến người trước mặt giết chết thú hoang trong rừng một cách dễ như bỡn, cho nên sợ hãi cầm thù lao rồi vội vàng rời đi ngay. Tần Giao một mình trở lại nơi lánh tạm, còn mang cho gia đình trong bộ lạc nữ mà mình đang ở nhờ một ít thóc hoang chưa tách trấu và nửa cái tổ ong.
Từ ngày Tần Giao tới đây, gia đình bà cụ nọ nghe nói y đến từ bộ lạc phương xa, trên mặt còn mắc loại bệnh không biết tên, do đó luôn quan tâm và đối xử rất nhiệt tình với y. Hôm nay thấy y trở về còn khách sáo mang cho bọn họ thức ăn đủ dùng cho mấy ngày, lại toàn những món ngon lành quý giá, bà cụ đang bế cháu kia liền xúc động chắp tay nói lời cảm tạ:
“Ngài thật là khách sáo quá, thứ chúng tôi cho ngài chẳng qua chỉ là một mái nhà nghỉ tạm, mà thứ ngài cho chúng tôi lại là món quà giá trị không tưởng, chúng tôi quả thật không biết nên làm gì để đền đáp ngài……”
“Đối với tôi thì một mái nhà có thể che mưa chắn gió cũng rất đáng quý rồi, có người nói với tôi rằng, thời gian này tôi cần phải làm thêm nhiều việc tốt…… Tôi không cần các vị báo đáp gì cả, cũng xin các vị cứ yên tâm, có lẽ mấy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này thôi, chỉ mong số thức ăn này có thể giúp gia đình các vị vượt qua mùa đông an toàn.”
Tần Giao luôn giỏi lung lạc lòng người, sau lời dối trá của y, cả gia đình bà lão cũng nghẹn ngào gật đầu bày tỏ sự cảm kích.
Những người dân chất phác ở thời đại nguyên thủy này đương nhiên không từ chối nổi ý tốt như thế, cho nên tiếp sau đó họ lại càng hết lòng giúp đỡ Tần Giao che giấu sự tồn tại và tung tích.
Đêm đó, Tần Giao nhận được tin báo của binh lính canh giữ chuồng báo tuồn ra, bèn đi một chuyến đến nhà lao nơi mà nữ vương nuôi dưỡng một lượng hổ báo hung ác bậc nhất.
Y tiến tới gần chiếc lồng sắt thấp nhất, nghe thấy một giọng nói ngứa đòn hết sức quen thuộc, kèm theo đó là tiếng kêu rên lê thê đưa đám:
“Cứu với…… Cứu tôi với……. Tôi không muốn……. Tôi không muốn giao phối với một cái đầu đâu…… Mẹ ơi…… Con sai rồi…… Con xin lỗi…… Con tình nguyện đi xem mắt…… Con đồng ý đi xem mắt mà…… Gặp cô nào con cũng chịu hết…… Nếu mẹ có nghe thấy được…… Thì mau tới xã hội nguyên thuỷ để cứu con trai của mẹ…… Ra ngoài đi……”
Thật ra lúc phải bỏ thời gian tới đây để lo chuyện của gã này, tâm trạng Tần Giao cũng bình thường thôi, nhưng giờ tự dưng y lại thấy rõ là hả hê sung sướng. Thế là y cứ cười cười đứng đó nghe cảnh sát Liêu thành tâm hối lỗi với mẹ già nhà mình, mãi đến khi cảnh sát Liêu nằm nhoài lên song sắt khóc không ra hơi nữa, y mới cất bước đi tới bên cạnh chiếc chuồng nhốt báo, vừa dòm cái bản mặt trợn mắt ngoác mồm của Liêu Phi Vân vừa nhếch miệng châm chọc:
“Lâu rồi không gặp nhỉ, người đàn ông thông minh nhất Xuẩn Nhân quốc…… Cảnh sát Liêu?”
Liêu Phi Vân: “……”
Thế nên mới nói, vào lúc một người buồn khổ thì thường không phải xui xẻo, mà lúc xui xẻo thì y như rằng còn bị cái đứa mình ghét nhất trông thấy.
Lúc này Liêu Phi Vân đã tự mình cảm nhận thế nào là đã trúng vỏ dưa còn trúng thêm cả vỏ dừa. Anh ta trưng bộ mặt co giật mà nhìn cái tên xấu xa khốn kiếp bên ngoài lồng giam, sau khi xác nhận xung quanh không ai để ý, anh ta vừa nhìn chòng chọc Tần Giao vừa khinh khỉnh cười cợt:
“Thường thôi thường thôi, thưa hạng ba toàn quốc, mà sao quý ngài đây lại rảnh rỗi tới chỗ này vậy? Không phải còn đang bị truy nã à? Ngươi đã thấy mình bị vẽ thành thế nào chưa, đúng là xấu đến bất bình thường, xấu đến không diễn tả nổi……”
Tuy biết rõ cái tên Tần Giao này đã hẹp hòi lại còn cực kỳ thù dai, thế nhưng Liêu Phi Vân vẫn cố tình chọc ngoáy bằng những câu y ghét nhất.
Tần Giao thản nhiên nhìn Liêu Phi Vân cợt nhả tự đâm đầu vào chỗ chết, chờ cho thằng cha không sợ chết này nói xong, y mới cúi đầu, con người quỷ dị thoáng chuyển động, giọng điệu u ám cũng cất lên:
“Phải chăng ngươi nghĩ rằng…… hôm nay ta đến đây nhất định là để cứu ngươi ư?”
“Ngươi……”
“Xin lỗi nhé, nếu như ngươi thật sự nghĩ vậy thì có vẻ ngươi đã hiểu lầm gì đó rồi. Lẽ nào ngươi đã quên mất lần trước ta nói gì với ngươi rồi sao? Ta đã sớm nói với ngươi rằng, ta hi vọng ngươi nên cách xa Tấn Hành mãi mãi……”
“Ngươi…… Ngươi muốn làm gì ta…… Á á…… Cứu mạng…… Cứu mạng…… Cai ngục đâu, người đâu mau tới đây, có thằng cha biến thái chạy vào giết người này a a a……”
Liêu Phi Vân nắm lấy song chắn kêu la thảm thiết, Tần Giao thấy anh ta sợ tái cả mặt thì cũng mặc kệ, cứ im ỉm cho anh ta thỏa sức gân cổ mà la hét. Mãi đến khi gã ồn ào này chịu yên tĩnh, Tần Giao mới nhẹ nhàng chỉ lên phía trên lồng sắt, cười lên một cái sởn gai ốc, rồi thấp giọng nói:
“Nghe nói trên này có nhiều báo lắm đấy, lại toàn là con cái nữa, ta thả chúng nó xuống đây chơi với ngươi có được không?”
Liêu Phi Vân: “……….……..”
Nếu giờ mà còn không hiểu là trên đời này chẳng có chuyện gì mà tên điên này không làm được, vậy thì Liêu Phi Vân đúng là sống phí công. Cho nên anh ta cũng run rẩy nhũn chân, chuẩn bị lên tiếng nhận sai. Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng thì Tần thần kinh đã thong dong tiến lên phía trên, quơ tay một cái, phá mở chiếc lồng sắt nhốt chừng ba, năm con báo hoang đang đói rã đến chảy dãi.
“Ta sai rồi…… Ta sai rồi…… Ngươi chớ có làm bậy!!! Họ Tần!! Biến, biến thái!! Thần kinh!!! Tần đại lão!!! Soái ca!! Mỹ nam!!! Bé Tần!! Oa oa oa em dâu ơi em dâu à đừng làm ta sợ mà…… Xin lỗi, xin lỗi được chưa…… Ta sai rồi, ngươi và Tấn Hành thực sự là một cặp trời sinh…… Ta không bao giờ nói hươu nói vượn nữa được chưa…… Hu hu hu……”
Trong thời khắc sống còn, trí thông minh của Liêu Phi Vân rốt cuộc cũng trở về, thống thiết cất lời cầu xin tha thứ khiến Tần Giao miễn cưỡng dừng cái tay đang chuẩn bị mở lồng lại. Quay đầu nhìn cảnh sát Liêu trong lồng đã sợ sắp phát khóc đến nơi, tâm tình Tần Giao lập tức vui vẻ lên nhiều, y khẽ liếm môi rồi đặt ngón tay lên song chắn, nhếch mép nở nụ cười quỷ dị với Liêu Phi Vân, còn cố ý dùng giọng điệu đáng sợ để hỏi ngược lại anh ta:
“Ngươi mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa coi? Hình như ta không nghe rõ?”
“Ặc…… Biến thái, thần kinh, Tần đại lão……”
“Không phải đoạn trước, ngươi lớn bằng này rồi mà vẫn nghe không hiểu tiếng người à?”
“Em dâu, ngươi…… với Tấn Hành nhà người thực sự là một cặp trời sinh, ta không bao giờ nói hươu nói vượn nữa được chưa……”
Đến đây thì Liêu Phi Vân cuối cùng cũng giữ được chắc chắn cái mạng nhỏ của mình, đã mệt lòng mệt chí lại còn bị cái miệng Tần Giao xoay như chong chóng, anh ta chỉ biết đổ gục ra song sắt không nhúc nhích, Tần Giao nói gì cũng chỉ biết gật đầu một cách rất chi là ấm ức tủi thân.
Chờ đến khi nghe cái tên này thông báo rằng mình còn phải tiếp tục ở lại chỗ này, thậm chí phải phối hợp với yêu cầu của nữ vương, Liêu Phi Vân đỏ gay cả mặt lên, trừng mắt nói “Đứa bị mất zin có phải ngươi đâu!”. Tần Giao nghe vậy cũng chỉ nở nụ cười kỳ quái, rồi con rắn độc mưu mô này mới chậm rãi bảo rằng:
Tần Giao: “Yên tâm, không cần ngươi hi sinh lớn thế đâu, Tấn Hành mà biết thì sẽ trách ta mất. Chẳng phải cô ta thích nhất là đàn ông thông minh sao, vậy thì ngươi cứ thể hiện cho nữ vương thấy mặt thông minh nhất của mình là được rồi……”
Liêu Phi Vân: “Thể hiện…… Thể hiện kiểu gì?”
Tần Giao: “Nữ vương bệ hạ, xin hỏi nàng có biết 7629365 + 62539 – 273539 bằng bao nhiêu không?”
Liêu Phi Vân: “……”
Tần Giao: “Nữ vương bệ hạ, xin hỏi nàng có biết cứ mỗi khắc lại đổ 45 giọt nước vào trong bình, cứ mỗi một khắc lại đổ 30 giọt nước từ trong bình ra ngoài, vậy sau bao lâu thì bình sẽ đầy?”
Tần Giao: “Đã hiểu ý của ta chưa, anh rể?”
Liêu Phi Vân: “……Hiểu, hiểu rồi, em dâu.”
Edit: Con dâu dằn mặt nhà chồng và cái kết:v Trong lúc đó anh chồng đang cắm cúi hái thuốc cho vợ, không hay biết gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.