Chương trước
Chương sau
Bắt đầu từ thời Đường, tiền tệ thông dụng ở chợ quỷ chính là thịt người. Đám tà túy đến nhân gian bắt người sống về, sau khi lột da lóc xương để cả nhà già trẻ đánh chén no nê, vài ba lạng thịt người còn sót lại thường chúng sẽ đem tới chợ quỷ để đổi thức ăn ngon hoặc đồ chơi cho con nít trong nhà.
Tuy nhiên có khi đám tà túy buôn bán nhỏ lẻ này cũng chấp nhận trao đổi bằng vật phẩm giá trị mà chúng thích, chẳng hạn như mụ già móm răng bán kẹo đường này, lúc nãy còn quát tháo Mẫu Nhung dữ dằn lắm, nhưng vừa nhìn thấy Tấn Hành ăn vận khác biệt là mụ lập tức lật mặt ngay.
Làm ăn ở chợ quỷ này bao lâu nay, hiển nhiên phải có con mắt nhìn người. Mụ già giả đò hắng giọng nhìn sang chỗ khác, nhưng khi nhác thấy gã Vô Thường quỷ quen biết Mẫu Nhung móc từ tay áo ra một viên trân châu trắng tinh lấp lánh, vừa to lại vừa sáng, ba cái mồm móm răng của mụ già tham tiền này lập tức há hốc ra, cả buổi vẫn không thể khép lại nổi.
“Vô Thường công tử…… thật sự muốn dùng một viên…… một viên trân châu để đổi kẹo đường sao?!”
“Ừ, đổi đi, ta không mang theo thịt người.”
Hắn trả lời như thể không thấy việc đổi trân châu lấy kẹo đường có gì lạ. Dù sao Tấn Hành cũng chẳng mang món đáng giá nào khác trong người, hắn liếc nhìn Mẫu Nhung đang ngồi xổm bên cạnh mình, chỉ vào chiếc kẹo đường hình xà lang mà lúc nãy nó cứ nhìn chằm chằm không rời mắt, nói:
“Vừa rồi ngươi muốn mua cái này à?”
“Kéc!! Kéc kéccc!”
Nghe Tấn Hành hỏi thế, Mẫu Nhung lập tức gật đầu như trống bỏi. Mới nãy mặt mũi nó còn hung ác dữ tợn lắm, nhưng giờ thì vui tươi hớn hở đến độ xách váy hoa chạy nhong nhong, bộ dáng nó làm Thạch Tiểu Quang sợ sệt đi theo sau Tấn Hành phải há hốc miệng ngạc nhiên.
Mà Tấn Hành thì có vẻ đã quá quen với con khỉ cái này rồi, không chỉ dùng trân châu đổi lấy kẹo đường để dỗ nó mà tiếp đó tổ hợp một người một khỉ phá tiền phá của cộng thêm Thạch Tiểu Quang còn xuyên qua chợ quỷ ồn ào náo nhiệt, đi vào trong một con hẻm âm u không ánh sáng.
“Tấn tính sư……”
“Ừ, sao vậy?”
“Chúng ta…… Chúng ta bây giờ đang…… đang theo nó đi làm gì thế? Chỗ này tối om như vậy…… nhỡ may nó……”
Tuy rằng cậu rất tin tưởng Tấn Hành, thế nhưng khi đối mặt với đám yêu ma quỷ quái hở tí là đòi ăn người hại người này, khuôn mặt chó dưới chiếc nón che vẫn không giấu nổi sợ hãi.
Vì có mặt nạ che nên không thấy rõ biểu cảm của Tấn Hành ra sao. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Thạch Tiểu Quang, lặng lẽ giơ tay ra hiệu bảo cậu bình tĩnh chớ vội, rồi tiếp tục dẫn cậu băng qua hai con hẻm tối tăm u ám nữa.
Dọc đường đi Mẫu Nhung cứ cầm cái kẹo đường kia nhảy nhót tung tăng, bỗng nó lôi ra một cái sọt chuối bự rách nát giấu trong góc này đó, rồi nhiệt tình quơ quơ mấy quả chuối tiêu to hơn đầu ngươi gấp mấy lần với bọn họ.
“……Hả? Vậy là nó dẫn chúng ta qua đây là muốn mời chúng ta ăn…… chuối tiêu?”
Thạch Tiểu Quang sượng sùng đỏ hết cả mặt lên, mới nãy còn ở phía sau lén nói xấu nó, giờ thấy Mẫu Nhung chủ động mang chuối ra mời mình ăn, cậu lắp ba lắp bắp, ngại ngùng nói câu cám ơn.
Rõ ràng Mẫu Nhung cố ý khiến cậu lúng túng khó xử, học theo cái tên chủ nhân âm hiểu xảo trá thích nhất là làm người khác sượng mặt, nó lén lút kéo tay áo Tấn Hành, bấy giờ hắn mới ý thức được là nó không tin tưởng Thạch Tiểu Quang. Tấn Hành liếc nhìn Mẫu Nhung với dáng điệu giống hệt vị Túy Quân kia, rồi quay đầu bảo thằng nhỏ thật thà Thạch Tiểu Quang ở đây chờ mình một lát, sau đó một mình cùng mẫu Nhung đi vào con hẻm bên cạnh.
“Sao không ăn mau đi?”
“……Kéc, kéc kéc kéc oa.”
“Muốn mang về tặng cho chủ nhân của ngươi hả?”
Nghe Tấn Hành hỏi vậy, Mẫu Nhung lập tức cúi đầu che mặt ngượng ngùng, phản ứng của nó cũng khiến Tấn Hành vô thức ngó cây kẹo đường hình bé rắn trên tay nó.
Trước kia hắn đã lờ mờ đoán được nguyên thân của Túy Quân hẳn là con gì đó thuộc loài rắn, bây giờ trông thấy xà lang thè lưỡi quấn quanh que kẹo, hắn chợt nghĩ đến bộ dáng nham hiểu xảo trá chẳng tí dễ thương nào của vị Túy Quân kia, chỉ biết lặng thinh không phát biểu gì.
Song hôm nay hắn đến để làm chính sự cho nên cũng không muốn tiếp tục nói linh tunh với Mẫu Nhung nữa. Tấn Hành không yên lòng liếc nhìn Thạch Tiểu Quang đang đứng chờ ngoài hẻm, sau đó thấp giọng kể lại cho nó chuyện tối nay bà của Thạch Tiểu Quang bị lũ chuột của Túy Quân cướp đi mất.
Nhưng Tấn Hành còn chưa nói hết câu thì Mẫu Nhung đã giận dữ nhảy dựng lên xổ một tràng với hắn, hắn loáng thoáng nghe ra có vẻ nó đang nói chủ nhân nhà ta còn lâu mới làm như thế, đây là bịa đặt, làm gì có chuyện ấy. Thực ra Tấn Hành vẫn có chút nghi ngờ nhân phẩm của chủ nhân nhà nó, song hắn không lên tiếng đả kích nó, chỉ cụp mắt bảo:
“Vậy bây giờ ngươi có thể mau chóng tìm ra y không?”
“Kéc?”
Tấn Hành chạy tới chạy lui cả buổi tối vì Tiểu thị mất tích, thấy Mẫu Nhung không hiểu ý mình, hắn bèn chậm rãi nói cho nó biết mục đích thật sự của mình hôm nay:
“Mau đi tìm y tới đây, tiện thể báo với y rằng, nếu chậm trễ một chốc nữa thì bất kể có tình nguyện hay không, y nhất định sẽ bị ép lấy một bà vợ đấy. Lũ chuột dưới trướng Trương Bỉnh Trung đã thông báo cho toàn thể Túy Giới rằng giờ Tý đêm nay Tuý Quân sẽ cưới vợ, nếu không muốn làm chú rể thì hãy mau nghĩ cách đi, cô dâu giờ đã ngồi trên kiệu hoa đi tới lễ đường rồi.”
Mẫu Nhung: “……”
……
Chủ nhân của Mẫu Nhung, tức quý ngài Túy Quân mà không ai trong Túy Giới dám trêu chọc, hiện giờ y đang ở nơi nào?
Đáp án thật ra rất đơn giản, y đang đi làm, lao động và kiếm tiền như bất cứ người bình thường nào khác.
Dẫu rằng so với làm người bình thường, y rõ ràng đi làm trò mưu tính với làm phiền người khác còn giỏi hơn, thế nhưng ngày nào ràng buộc của Tổ Lông năm xưa vẫn còn đặt trên người y thì ngày ấy y vẫn phải ở nhân gian tiếp tục duy trì thân phận một người bình thường.
Nhưng hiển nhiên, kẻ giỏi nắm bắt sơ hở trong lời nói của người khác như vị Tần nào đó thì không thể an phận thủ thường như thế cả đời được. Lúc trước Lão Long Vương chỉ bảo y ra tù thì đi làm người phàm và kết nhân duyên với Tấn Hành, như vậy mới có thể tìm về sừng rồng bị bẻ gãy, chứ đâu có cấm y nhân lúc rảnh rỗi chạy đến Túy Giới phát triển thế lực riêng, tìm kiếm mùa xuân thứ hai trên phương diện sự nghiệp.
Mấy tháng trước y cứ biến mất một cách kỳ quái suốt tám, chín ngày, hôm nay lại xuất hiện ở quán bar đi làm đúng giờ, thế nhưng Tần Giao không hề khiến người khác chú ý, đồng nghiệp xung quanh vẫn chào hỏi y như thường lệ, y cũng thay đồ rồi ung dung làm vài món điểm tâm ngọt dùng kèm với rượu cho mấy vị khách nữ, nhân lúc quán bar chưa chính thức mở cửa.
Hai cô bé phục vụ cầm khay thức ăn chạy vào đúng lúc ấy, trông thấy món điểm tâm đáng yêu mà Tần Giao bày trong đĩa, hai cô bé này đều ồ lên trầm trồ, che miệng xuýt xoa bảo:
“Oa, anh Tần, là thỏ con sao……”
Hai chiếc bánh vừng trắng bóc hình thỏ con được bày ở chính giữa đĩa, bột đậu được đính lên bánh dùng làm cặp mắt đỏ, kết hợp với viên kem tươi ngon bên cạnh trông mới thích mắt làm sao. Nghe hai cô bé nói vậy, Tần Giao đang bày biện món ăn liền ngẩng đầu lên một thoáng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình, đoạn nhoẻn miệng hỏi, dường như bỗng nhớ tới gì đó:
“Đáng yêu không?”
“Đáng yêu lắm, cực kỳ đáng yêu luôn…… Thỏ con là đáng yêu nhất ha ha……”
Hai cô gái chỉ thiếu điều dí sát mặt vào để mà ngắm cho đã nghiền, coi bộ là thích lắm lắm. Hoàn toàn xuất phát từ sở thích cá nhân nên Tần Giao mới làm ra đĩa điểm tâm phong cách thiếu nữ này, nghe hai cô nhiệt tình khen ngợi cả buổi rằng “thỏ là động vật đáng yêu nhất thiện lương nhất hấp dẫn nhất trên thế giới này”, y rốt cuộc cũng đủ hài lòng.
Y nheo mắt nhìn chằm chằm con thỏ trên đĩa, nở nụ cười rất vui vẻ, còn bảo với hai cô bé đang mê thỏ đến sáng cả mắt kia:
“Anh làm thêm hai đĩa bánh thỏ để trong ngăn giữ ấm nhé, bao giờ tan làm mấy em cứ mang về nhà mà ăn, kết hợp với kem vị gì cũng được.”
“Ôi? Thật không ạ? Cảm ơn anh Tần nha…… He he…… Anh là tuyệt nhất!!”
Bất ngờ nhận được quà, hai cô bé mừng rỡ nói cám ơn. Tần Giao cởi chiếc tạp dề quấn quanh hông, xua tay ý bảo không có gì, sau đó bèn một mình đi vào phòng rửa tay cạnh đó.
Đóng cửa phòng rửa tay lại rồi, Tần Giao liền châm điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi, từ lúc nãy môi dưới của y cứ tái trắng, y cởi áo sơ mi soi mình trước gương, phát hiện làn da từ cổ trở xuống đang dần dần nhuốm một màu đỏ diễm lệ, thậm chí có mấy cái vảy xanh vừa quái dị vừa buồn nôn cũng bắt đầu hiện ra.
Y vô thức nghiêng đầu, phả một hơi khói vào khuôn mặt gã đàn ông tham lam hạ lưu đến phát ói ở trong gương. Sau một lát, y mới duỗi đầu lưỡi ra, ghé sát lại đánh giá bản thân mình, thều thào có vẻ ngán ngẩm:
“Đúng là xấu muốn chết.”
Song khi tầm mắt nhìn thấy chiếc khuyên khắc hai chữ viết tắt của “Tấn Hành” xỏ trên đầu lưỡi mình, tâm trạng vốn đang tồi tệ của y lập tức tốt lên đôi chút, rồi y bỗng kéo dài giọng bảo với mình rằng:
“Thế này đẹp hơn nhiều.”
Dứt lời, có vẻ chính Tần Giao cũng cảm thấy mình tự lẩm bà lẩm bẩm như bây giờ thật sự rất giống thần kinh, như kỳ lạ là, kể từ khi kỳ động dục của y bắt đầu, tình trạng này cũng cứ nhiều dần. Nghĩ đến mấy ngày trước vừa xác nhận với Huyền Khâu giáo úy rằng Tấn Hành không phải tên tính sư kia, vẻ mặt Tần Giao cũng bắt đầu trở nên khó nắm bắt.
Đúng lúc đó, trong bức tường phòng rửa tay bỗng vang lên tiếng gõ đầy căng thẳng của đám hồ ly Huyền Khâu mà y đang chờ hồi âm, nhận thấy bọn chúng không mang Tiểu thị đến, sắc mặt Tần Giao lập tức lạnh đi, y ngước mắt nhìn ra phía sau bức tường, đám tiểu hồ ly trốn trong tường không dám ra liền nức nở thưa rằng:
“Túy Quân…… Túy Quân, chúng tiểu hồ làm việc thất trách, còn chưa bắt được Tiểu thị thì đã bị đám chuột của Túy Chủ nẫng tay trên, chúng tiểu hồ vốn muốn ngăn cản, nhưng sợ bại lộ tung tích gây rắc rối cho ngài…… cho nên…… cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu thị bị lũ chuột kia cướp đi mất…… Xin Túy Quân trách phạt…… Xin Túy Quân trách phạt!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.