Bà La Già nhìn tay tôi, lạnh lùng nói: “Lui xuống!”.
Nhưng mà lúc này, tôi lại không muốn rời khỏi đây. Nếu như tôi đi rồi, chàngvới ả hồ ly kia ở lại trong phòng, ai biết được sẽ làm những cái gì. Bây giờ, tôi đã phần nào hiểu được Thạch Cơ rồi, phải trông nom canh chừngmột người như chàng, quả thật là chẳng bao giờ hết lo lắng.
Conbạch hồ ly kia lùi về phía sau cầm lấy bát canh, sửa sang lại y phục,lại liếc nhìn tôi một cái. Cái liếc mắt này bao hàm sự thông cảm, châmchọc, ghen tị, hả hê, quả là nhiều ý nghĩa khiến tôi cảm thấy thật thầnkỳ.
Tôi dùng cánh tay không bị thương tóm lấy ống tay áo của BàLa Già, thật nhanh, giọng nói mềm mại mà bi thương nói: “Thiếu chủ, dùgì thì chàng cũng uống hết bát canh này đi đã”.
Bà La Già vungtay lên, tránh khỏi tôi, xoay người sang hướng khác không thèm nhìn tôi. Tôi chần chừ một lát, cuối cùng cũng quay trở về. Mu bàn tay bị phỏngnổi lên một đám bọt nước, nhìn khá đáng sợ, nhưng vì trong lòng tôi đang cảm thấy buồn vô cùng, nên cũng chẳng thấy đau. Lúc nãy đã để quên áochoàng ở trong thư phòng của chàng rồi, bây giờ hứng sương đêm, tôi mớicảm thấy lạnh. Tay áo cũng bị ướt một mảng lớn, dán vào da thịt, gióthổi qua, khiến tôi lạnh đến mức nổi cả da gà da vịt. Cho dù là như thế, nhưng tôi cũng không chịu rời khỏi cửa thư phòng. Nghĩ đến phòng ngủlạnh lẽo mình tôi cô độc, trái tim tôi lại cảm thấy đau nhói. Không được vào trong, thì thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su-bi-thuong-cua-mot-nang-phuong-hoang/95157/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.