Tôi chỉ hôn mê một lúc, lát sau tỉnh lại phát hiện thấy mình vẫn đang ởtrong căn phòng đó, thi thể của Thạch Trất Ma ở một bên, trên mặt đấtđầy máu, Bà La Già ngồi xếp bằng ở bên cạnh tôi, ánh mắt lấp lánh khinhìn thấy tôi tỉnh lại. Tôi rên rỉ một tiếng, sờ cánh tay, phát hiệncánh tay đã được băng bó cẩn thận rồi.
Bà La Già nói: “Trongphòng có lập trận pháp, Thạch Trất Ma Vương đem chính mình trở thànhđường ra của trận pháp, bây giờ ông ta chết rồi, chúng ta phải tìm đường ra khác thôi”.
Đáy lòng tôi chợt cảm thấy lạnh lẽo. Đem ngườisống trở thành đường ra của trận pháp là một sự trả giá quá lớn, ngườithường sẽ không làm như thế, Thạch Trất Ma lại làm như vậy, nếu khôngchết thì cũng sẽ tàn phế. Bây giờ ông ta đã chết, thật sự là cũng chặnđược đường lui của chúng tôi.
Tôi thử đi vài bước ra cửa thăm dò, lại phát hiện dù làm thế nào đi nữa, cửa gần ngay trước mắt nhưng cũng không thể lại gần.
Bà La Già khuyên tôi nói: “Không cần thử, ngươi cần ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, trên ám khí có độc”.
Lòng tôi lại cảm thấy lạnh lẽo, suy sụp nói: “Là độc gì?”.
“Đông Doanh Hoa”.
Độc này nếu như dùng cho Ma tộc, đại khái có thể làm nguy hiểm đến tínhmạng, nhưng may mà tôi là Tiên tộc, lại còn là tộc nhân tộc Phượng hoàng sinh mệnh dẻo dai, lúc này, độc Đông Doanh Hoa cũng không phải là quánguy hiểm, chỉ có thể tạm thời phong ấn pháp lực của tôi mà thôi. Nhưngmà bây giờ chúng tôi đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su-bi-thuong-cua-mot-nang-phuong-hoang/95151/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.