Lúc mới hình thành thế gian, ban đầu trời và đất chỉ là một thể, Cổ thầnHỗn Độn đã tách trời và đất ra rồi sau đó ngài đã đồng hóa với trời vàđất(*). Cổ thần Hỗn Độn đã biến cánh tay phải thành cha tôi – PhượngNgạn, cũng là người đồng lứa duy nhất trên Tiên giới với ngài. Tôi tuyrằng sinh sau đẻ muộn, nhưng là nữ nhi duy nhất của cha tôi, bốiphận(**) của tôi đương nhiên là rất cao. Sau trận chiến Tiên – Ma lầnđó, các vị tiên hữu cùng bối phận với tôi đã hy sinh hết mất rồi, nênhiện nay chúng tiên bối phận so với tôi đều thấp hơn rất nhiều. Tôi làcon phượng hoàng duy nhất tuổi đã lớn mà còn chưa có hôn phối, kỳ thậttôi sớm đã từ bỏ cái dự định này, ví dụ như nói đến Thượng tiên Bích Hoa kia kìa, sư phụ của anh ta là Thái Thượng Lão Quân, nếu tính theo bốiphận, bắt anh ta gọi tôi là “Bà ngoại”, tôi cũng thấy xứng đáng. Chỉ làngày thường tôi cũng không quá để ý mấy việc đó, dù sao đi nữa bị TháiThượng Lão Quân, một ông lão già nua râu tóc bạc phơ, gọi mình một tiếng “Cô cô” thì có khác nào tự mình nhắc nhở chính mình đã là một “bà lão”đâu. Các vị tiên hữu cũng hiểu tâm tư của tôi, nên gọi tôi là Thượngthần Phượng Hoàn, lâu dài gọi nhiều thành quen, đại khái bọn họ cũngquên luôn thật ra tôi lớn hơn bọn họ đến vài bối phận.
(*) Trong truyện gọi là hỗn độn cổ thần, dựa theo nội dung thì mình đoán đấy là Bàn Cổ.
(**) Bối phận: vai vế.
Hôm nay bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su-bi-thuong-cua-mot-nang-phuong-hoang/95145/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.