Chương trước
Chương sau
Ngày ấy tôi đột nhiên cảm thấy buồn chán, tính đến nhân gian chơi mấy bữa.
Đáng tiếc thường ngày phụ thân hận nhất là tôi không chịu làm gì, mỗi khinhìn thấy dáng vẻ chơi bời lêu lổng của tôi, ông sẽ ở trong phòng ngủ ôm di vật của mẫu thân tôi, nước mắt tuôn rơi, than thở vì đã không dạy dỗ tốt nữ nhi duy nhất, đến nay cầm kỳ thi họa không học được, tu hànhcũng không ra gì, thật hổ thẹn với phẩm cấp thượng thần.
Tôi thật không đành lòng để phụ thân đã lớn tuổi như vậy còn phải lo lắng chotôi, nên quyết định đến Đông Hải rủ Ngao Bính cùng nhau hạ phàm, đểhuynh ấy che giấu giúp tôi, đến khi phụ thân có hỏi, cũng có thể nói làcó chính sự phải làm.
Tôi căn dặn thị nữ Tĩnh Thục vài câu sau đó liền nhảy lên một đám mây lành đi thẳng đến Đông Hải, ai ngờ tới ĐôngHải cũng không thấy bóng dáng Long Tam, hỏi Quy Thừa tướng về hướng đicủa Long Tam, thì ông ta ấp úng, chỉ nói không biết. Tôi không còn cáchnào khác, đành phải ra về trong thất vọng.
Trên đường đi qua núiThái Hành, nhìn thấy núi Thái Hành là một khoảng xanh biếc thơm hương,xanh đến sống động hoạt bát. Tôi khi đó tuy rằng đã sáu trăm vạn tuổi,nhưng nói thế nào cũng là một con chim, nhìn thấy cánh rừng mĩ lệ nhưthế, chung quy là trong lòng yêu thích vô cùng, không nhịn được xuốngnúi đi dạo.
Đi dạo được một lúc thì tôi thấy một người cả ngườiđầy thương tích, huyết nhục mơ hồ, nằm trên mặt đất, cũng chính là LongTam. Xem dáng vẻ cực kì thảm hại của huynh ấy, tôi đành phải tạm thờitìm một cái hang núi thu xếp đem huynh ấy lại đấy, sau đó đi Dao Trì tìm chút tiên thảo, cho huynh ấy ăn. Tiếc rằng tiên thảo của Dao Trì cũngkhông giống như trong các vở kịch thường diễn ở nhân gian, cứu đượcngười sắp chết, làm liền xương thịt. Long Tam ăn một gốc tiên thảo xong, cũng chỉ có thể làm máu đang chảy ngừng lại mà thôi.
Ai ngờ Long Tam là đồ khốn vong ân phụ nghĩa, câu nói đầu tiên lúc tỉnh lại từtrong cơn hôn mê chính là: “Không được làm tổn thương Chu Than!”.
Tôi thế nhưng lại thừa hơi, hướng Long Tam cười hỏi: “Huynh nói thật đihuynh làm sao mà toàn thân bị thương thành ra như thế, hơn nữa Chu Thanlà ai?”.
Thật ra đến giờ tôi cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận,trước đây xem Long Tam một bộ dáng phong lưu đi giữa ngàn vạn đóa hoa,thế nào cũng không phải người vì một người nào đó mà chịu ngũ lôi oanhđỉnh, vì sao lại thua dưới tay Chu Than. Bị Chu Than hại thành ra nhưvậy, còn muốn bảo vệ cô ta, vì để không bị lão Long Vương phát hiện racô ta, mà không tiếc bán đứng bằng hữu tốt nhất của huynh ấy – cũngchính là tôi.
Đúng vậy, cái tội danh “đã từng trèo đèo lội suốiđến Đông Hải, đánh Tam thái tử Long tộc đến nỗi anh ta phải đến chỗ LãoQuân xin đan dược”, thật ra hoàn toàn là tôi gánh tội hộ người khác!
Sau khi đem kẻ bị thương nặng là Long Tam về đến Long Cung, tôi chỉ đànhphải quay về Thần cung dọn dẹp hành lý, trốn đến nhân gian. Lòng thầmnhủ, trước hết chờ cho Ngao Quảng bớt giận, chờ thêm một thời gian, rồiquay trở lại cúi đầu nhận tội.
Nhân gian có câu: “Đại ẩn ẩn vutriêu, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu lâm(12)”. Tôi là một thiếu nữ,ẩn thân ở giữa triều đình có lẽ không phải là đối sách tốt nhất. Tôiliền hóa thành một thiếu nữ bình thường, ở ngoại ô kinh thành biến ramột tòa nhà, coi như là lấy chỗ dung thân.
Tôi thường ngày cũngkhông đặc biệt yêu thích cái gì, chỉ thích ở quán trà nghe tiên sinh kểchuyện. Ví dụ như về con khỉ tên là Tôn Ngộ Không, tôi thật sự rấtthích, tuy rằng đó không phải là sự thật, trên Thiên đình cũng không cótiên chức nào là Bật Mã Ôn cả.
Có một ngày, tiên sinh kể chuyệnđang kể đến đoạn Bạch Cốt Tinh hóa thành một thôn nữ phàm trần lừa Đường Tăng, một nam tử mặc cẩm bào đi đến bên bàn của tôi rồi ngồi xuống, cầm tay tôi đang đặt ở trên bàn nói: “Không biết cô nương là người phươngnào?”.
Tôi nhìn bàn tay tôi đang bị cầm, lại nhìn nam tử có dángvẻ có thể so sánh với Thiên Bồng Nguyên Soái, lại nhìn đám thuộc hạ phía sau anh ta, trong đầu lại suy nghĩ một chút về những lời thoại thườngnghe thấy trong các vở kịch, hình như tôi đang bị trêu ghẹo? Tôi ra vẻsợ hãi, nói: “Công tử xin tự trọng!”. Suy nghĩ một chút, sau đó rút tayvề.
Vị công tử kia không đồng ý, vừa cầm tay của tôi, tay kia cầm lấy cây quạt, nâng cằm của tôi, cười một cách dung tục với tôi: “Cônương đừng sợ, tôi là con trai của Binh Bộ Thượng Thư(*),cô nương đitheo tôi, sau này có thể ăn ngon mặc đẹp suốt đời”.
(*) Binh Bộ Thượng Thư: ngang hàng với Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ở hiện đại.
Sống sáu trăm vạn năm, cao quý vì là một trong số rất ít những vị Thượngthần còn sống sót sau trận chiến Tiên – Ma, đây là lần đầu tiên có người dám không tôn trọng tôi, nhưng đây lại là một tiểu oa nhi mới có haimươi tuổi đầu, tôi cảm thấy trái tim già nua của tôi ở trong lồng ngựcđập đánh thịch một cái vui vẻ, tôi đang nghĩ xem có nên đi theo anh tahay không thì, chợt nghe phía sau có giọng nói: “To gan, còn không maubuông tay!”.
Tôi cùng công tử con của vị Thượng Thư nào đó đồngthời quay đầu lại, thấy một thư sinh mặc áo bào màu tro đứng ở nơi đó,mặt đỏ bừng. Vóc dang anh ta gầy yếu đến nỗi suýt chút nữa thì không đỡnổi cả cái áo choàng trên người, một làn gió thổi qua, trông anh tagiống như những đồng liêu muốn phi thăng của tôi vậy.
Công tử của vị Thượng Thư nào đó thấy thế, chỉ nói một chữ: “Đánh!”.
Sau đó đám thuộc hạ của anh ta liền xông lên bao vây lấy thư sinh kia, hướng đến trên người thư sinh kia mà đánh.
Tôi ngây người, không biết đây có tính là anh hùng cứu mỹ nhân hay không,đáng tiếc thư sinh kia hình như quá yếu, thật không đáp ứng được hìnhtượng anh hùng trong lòng tôi. Nhất thời, trong lòng tôi có chút cảmnhận không đúng. Giống như cứu Bạch nương tử không phải là Hứa Tiên códiện mạo thanh tú, mà là một kẻ đầu lở loét, mặt đầy mụn mủ giống nhưtên ăn xin vậy.
Thư sinh kia có vẻ yếu ớt, nằm trên mặt đất, lạivẫn cố gắng đứng lên, đẩy tôi ra sau người để che chở, nói với công tửcủa vị Thượng Thư nào đó: “Trước đó tôi đã nhờ bằng hữu báo quan, cácngười nếu không đi, sẽ không kịp đâu đấy”.
Tôi nghe thấy nhữnglời này, chợt có chút hoảng hốt, tựa như năm trăm vạn năm trước, trênchiến trường cuộc đại chiến Tiên – Ma, cũng có một bóng hình như vậy,che chở trước mặt tôi. Thời gian trôi qua đã lâu, hình ảnh mơ hồ kia một lần nữa, lại dần trở nên rõ nét.
Một tên thuộc hạ tiến lên, lặng lẽ nói vài câu vào tai công tử của vị Thượng Thư nào đó, sau đó công tử của vị Thượng Thư nào đó liền đem theo đám người rời đi.
Thưsinh kia quay lại chỗ tôi vái chào: “Nhà của tiểu sinh cách đây khôngxa, không bằng cô nương theo tiểu sinh trở về trước, chỉnh trang lại đầu tóc y phục, cũng là để đề phòng người nhà của cô nương nhìn thấy dángvẻ này của cô nương, lại mất công lo lắng”.
Tôi cúi đầu nhìn vạtáo mình chẳng có chút xê dịch, thật nghĩ không ra có chỗ nào cần chỉnhtrang y phục. Có điều nếu anh ta đã nói như vậy, tôi cũng không tiện từchối, chỉ đành gật đầu.
Thư sinh kia gương mặt lại đỏ bừng, nói: “Xin mời cô nương”.
Anh ta dẫn tôi đi loanh quanh hồi lâu, cuối cùng cũng đi tới một tòa nhàhẻo lánh. Anh ta dẫn tôi đi vào bên trong, lại rót cho tôi một chén trà, nhìn tôi uống xong, mới cúi đầu, nói: “Cô nương xin chờ một chút, tiểusinh đi đun chút nước ấm mang đến”.
Sau khoảng nửa nén hương, tôi liền nằm chợp mắt ở trên bàn.
Chỉ một lúc sau, vị thư sinh vừa mới còn “thâm tím mình mẩy” liền dẫn kẻmới đánh mình chính là công tử của vị Thượng Thư nào đó vào nhà, khôngcòn dáng vẻ nho nhã lúc trước, nói: “Ha ha, Quách Tứ, mặt hàng lần nàydáng vẻ không tệ, chắc có thể đem đến thanh lâu bán với giá cao”.
Công tử của vị Thượng Thư nào đó liền nói: “Trước hết trói cô ta lại, nhốtcùng với tên tiểu tử hôm qua trong mật thất, đợi ngày mai bán một thể!”.
Ai ôi, vậy mà lại có thể là cùng một người!
Tôi rất bình thản, thật ra lúc tên thuộc hạ mới vừa nói ra câu nói kia vớicông tử của vị Thượng Thư nào đó tuy rằng giọng nói rất nhỏ, nhưng tôilại không phải phàm nhân, cho nên tôi nghe thấy rất rõ ràng, anh ta đang nói: “Lão Đại, cắn câu”.
Mà chén trà thư sinh kia đưa tôi, tôi cũng nếm thấy vị của an tức thảo.
Trong mật thất đã có người ở từ trước, tôi đến sau coi như là khách, đương nhiên phải kết thân với chủ nhân trước.
Cho nên, khi bọn Quách Tứ đóng cửa mật thất, tôi liền lập tức “tỉnh lại”,phát hiện bốn phía tối om, lo lắng trong bóng tối đến thăm hỏi chủ nhângian phòng dường như có chút không thích hợp, liền lấy từ trong ngực raviên dạ minh châu dùng để chiếu sáng lúc rời khỏi Đông Hải đã tiện taycầm lấy, viên dạ minh châu này chỉ to bằng quả trứng vịt, đối với việcchiếu sáng gian mật thất này thì không đủ, nhưng có còn hơn không.
Tôi cầm hạt châu trong tay, hướng tới cái ghế duy nhất trong mật thất mà đi đến, trên ghế có một người đang ngồi, là một nam nhân. Khi lại gần,gương mặt tôi lại thoáng ửng hồng, bởi vì nam nhân kia thật sự là rấttuấn tú.
Từ sau trận chiến Tiên – Ma, những tiểu tiên mới phithăng gần đây pháp lực không lớn như trước, bọn họ lại không giống phầnlớn các thần tiên thời sáng thế buổi sơ khai, có được diện mạo đẹp, tuyrằng họ thường cũng cố gắng dùng pháp lực làm đẹp chính mình, nhưng bởivì pháp lực của họ đều thấp hơn tôi, cho nên tôi nhìn thấy đều là gươngmặt nguyên bản của bọn họ.
Lâu nay đã quen nhìn gương mặt củanhững người qua đường, hôm nay đột nhiên nhìn thấy dung mạo đẹp đẽ đếnthế, tôi nhất thời có chút không quen.
Cũng may trong mật thất không quá sáng, sự thẹn thùng của tôi có lẽ cũng không bị phát hiện.
Tôi hắng giọng, thấp giọng hỏi: “Công tử, huynh cũng bị lừa tới đây sao?”.
Công tử kia mỉm cười với tôi: “Bọn họ lợi dụng lúc hạ nhân của tại hạ khôngcó bên cạnh, trực tiếp trói tại hạ lại mang tới đây”.
Nụ cười của anh ta ngay lập tức làm chói mắt tôi, lúc này, trong lòng tôi chỉ hậnkhông thể đem bọn Quách Tứ tới mà hung hăng đánh cho một trận. Tiểu công tử tuấn tú như vậy, làm sao có thể sử dụng thủ đoạn bạo lực như thếchứ!
Vì thế tôi liền vỗ ngực nói: “Công tử đừng sợ, để tôi cứu huynh ra ngoài!”.
Vị công tử kia cười cười, giọng nói trầm ấm: “Nếu có cơ hội cô nương chính mình đi trước đi, tại hạ đi đứng có chút không tiện, sợ làm liên lụyđến cô nương”.
Lúc đó tôi mới biết anh ta bị tật ở chân, khôngkhỏi có chút đau lòng, đáng tiếc cho dung mạo người người oán trách củaanh ta. Mỹ nhân luôn nhận được sự yêu thương của mọi người, tôi tuy rằng hơn sáu trăm vạn tuổi, nhưng kỳ thật cũng có lòng yêu cái đẹp, huống hồ vũ tộc chúng tôi lúc chọn bạn đời, màu lông diễm lệ luôn chiếm ưu thế.
Tôi hạ mình ngồi xổm xuống, vỗ vỗ tay anh ta đang đặt ở trên đùi, đau lòngnói: “Công tử sao có thể nói thế. Mặc dù tôi không đọc nhiều thi thư,nhưng cũng biết “Bạch xà truyện”, chúng ta cùng gặp nạn, tôi lại mặc kệhuynh mà rời đi một mình, không phải vậy sẽ giống như kẻ xuất gia độc ác đã giam giữ Bạch nương tử khiến cô ấy phụ lòng Hứa Tiên sao! Tôi tuy là phận nữ lưu, những quyết không muốn mang tiếng xấu như vậy!”.
Vị công tử kia nghe thấy vậy, nhíu cặp lông mày, cười đến dường như càng vui vẻ hơn: “Vậy làm phiền cô nương rồi”.
Tậm tình tôi lại phơi phới, nghiêm mặt mà nói: “Chúng ta vừa gặp đã thân,không cần khách sáo như vậy, tôi là Phượng Hoàn, nhà ở ngoại ô kinhthành, huynh gọi tôi là Phượng Hoàn là được rồi”. Vốn muốn anh ta giốngnhư Long Tam gọi tôi một tiếng “A Hoàn”, nhưng nghĩ đến việc anh ta chỉlà một tiểu oa nhi mới hơn hai mươi tuổi, tôi thì đã hơn sáu trăm vạntuổi, thật xấu hổ khi chiếm tiện nghi của anh ta như thế, “Không biếtphải xưng hô với công tử như thế nào?”.
“Tống Tử Hiên”.
“Tử Hiên”, tôi tự động bỏ họ anh ta đi, “Huynh ngủ một chút đi, đợi sau khi tỉnh lại, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi”. Tôi cân nhắc việc làm phéptrước mặt phàm nhân dường như không tốt cho lắm, nên liền nhẹ giọng anủi Tống Tử Hiên, dự định lừa anh ta ngủ say sau đó dẫn anh ta ra ngoài.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của Tống Tử Hiên.
Tôi nhẹ nhàng đi đến phía trước Tống Tử Hiên, đem anh ta đặt lên lưng tôi,suy nghĩ một chút, tôi là một lão phượng hoàng, làm sao có thể bị mộtphàm nhân cưỡi ở trên lưng được, ngộ nhỡ sau này để cho tiểu tử Long Tam kia mà biết, chẳng phải tôi sẽ bị huynh ấy cười nhạo đến cả vạn nămsao, vì thế tôi đem Tống Tử Hiên đặt ở trên ghế, xoay người, đem anh taôm ngang ngực. Trong lòng lẩm nhẩm một pháp thuật, nháy mắt liền đi rabên ngoài.
Tôi suy nghĩ về việc không thể ôm Tống Tử Hiên vàotrong ngực đi thẳng một mạch ra ngoài như vậy, tuy rằng tôi không ngại,nhưng anh ta là một đại nam nhân, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện, dù saocũng có chút ảnh hưởng. Tôi nghe những lời thoại trong các vở kịch nói,dường như ở nhân gian tương đối để ý đến việc này, hình như gọi là “khuê dự(*)”? Suy nghĩ một chút, tôi lại ôm Tống Tử Hiên quay trở lại gianmật thất lúc nãy, để anh ta ở trên ghế, sau đó đem cả ghế lẫn người cùng đẩy ra phòng ngoài.
(*) Khuê dự: thanh danh khuê các của các nữ tử thời xưa
Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh tay Tống Tử Hiên, nhẹ giọng nói: “Tử Hiên, tỉnh dậy đi, chúng ta ra ngoài rồi”.
Tống Tử Hiên lúc này mới mở mắt, bình tĩnh nhìn tôi, giống như không có phản ứng gì. Một lúc sau, nhìn quanh bốn phía, ngạc nhiên nói: “Làm sao đira được?”.
Tôi khoát tay, cười nói: “Không biết, bọn chúng mộtcâu cũng không nói, trực tiếp đem chúng ta đưa đến nơi này”. Dừng mộtchút, lại hỏi Tống Tử Hiên, “Có vẻ như tôi lạc đường, huynh có biết đira ngoài bằng đường nào không?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.