Cuối cùng thì mùa đông cũng đi qua, hàng dương liễu phía sau nhà đã bắt đầuxuất hiện những mầm non xanh lục, từ xa nhìn lại cũng thấy có sức sống.Đặt một quân đen xuống bàn cờ, tôi mở miệng nói: “Thế này xem như làthiếp thắng đúng không?”.
Bích Hoa không hề để ý đặt quân cờtrong tay xuống, gật đầu, cũng không nói gì. Chắc là dạo gần đây bảnthượng thần số đỏ, chơi cờ với Bích Hoa hầu như là thắng nhiều thua ít,đúng là rất vui. Chơi cờ thắng không phải là điều vui nhất, mà vui nhấtlà chơi thắng được Bích Hoa.
Lúc nói chuyện này cho Long Tamnghe, Long Tam chớp mắt nhìn tôi một lúc, sau đó thở dài, chỉ tiếc rènsắt không thành thép mà nói: “A Hoàn à AHoàn, đầu óc của muội quả thậtđúng là làm bằng gỗ mà, khả năng chơi cờ của muội, có thể thắng đượchuynh, nhưng trước khi thành tiên Bích Hoa ở nhân gian đã nổi danh làmột người tài giỏi rồi, muội muốn thắng anh ta, có phần…”.
Tôithấy huynh ấy nói câu này không đúng chút nào, dù sao thì bản thượngthần cũng lớn tuổi hơn Bích Hoa, ừm, khoảng một, hai, ba… bảy trăm vạntuổi, cho dù có tệ thế nào đi nữa, cũng xem như là người tài giỏi trongsố những người chơi cờ chứ? Long Tam đặt chén trà trên tay xuống bànđánh “cạch” một tiếng, cao giọng nói: “Được rồi, cứ cho là khả năng chơi cờ của muội tốt lắm đi, nhưng muội cứ nghĩ lại mà xem, lúc trước chơicờ với Bích Hoa, muội có từng thắng hay không?”.
Ô, lúc trước,hình như, bản thượng thần luôn thua thì phải. Tôi nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su-bi-thuong-cua-mot-nang-phuong-hoang/1880614/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.