Cuối cùng thì mùa đông cũng đi qua, hàng dương liễu phía sau nhà đã bắt đầuxuất hiện những mầm non xanh lục, từ xa nhìn lại cũng thấy có sức sống.Đặt một quân đen xuống bàn cờ, tôi mở miệng nói: “Thế này xem như làthiếp thắng đúng không?”.
Bích Hoa không hề để ý đặt quân cờtrong tay xuống, gật đầu, cũng không nói gì. Chắc là dạo gần đây bảnthượng thần số đỏ, chơi cờ với Bích Hoa hầu như là thắng nhiều thua ít,đúng là rất vui. Chơi cờ thắng không phải là điều vui nhất, mà vui nhấtlà chơi thắng được Bích Hoa.
Lúc nói chuyện này cho Long Tamnghe, Long Tam chớp mắt nhìn tôi một lúc, sau đó thở dài, chỉ tiếc rènsắt không thành thép mà nói: “A Hoàn à AHoàn, đầu óc của muội quả thậtđúng là làm bằng gỗ mà, khả năng chơi cờ của muội, có thể thắng đượchuynh, nhưng trước khi thành tiên Bích Hoa ở nhân gian đã nổi danh làmột người tài giỏi rồi, muội muốn thắng anh ta, có phần…”.
Tôithấy huynh ấy nói câu này không đúng chút nào, dù sao thì bản thượngthần cũng lớn tuổi hơn Bích Hoa, ừm, khoảng một, hai, ba… bảy trăm vạntuổi, cho dù có tệ thế nào đi nữa, cũng xem như là người tài giỏi trongsố những người chơi cờ chứ? Long Tam đặt chén trà trên tay xuống bànđánh “cạch” một tiếng, cao giọng nói: “Được rồi, cứ cho là khả năng chơi cờ của muội tốt lắm đi, nhưng muội cứ nghĩ lại mà xem, lúc trước chơicờ với Bích Hoa, muội có từng thắng hay không?”.
Ô, lúc trước,hình như, bản thượng thần luôn thua thì phải. Tôi nghi ngờ nhìn LongTam, hoang mang hỏi: “Huynh nói xem thế là thế nào?”.
Long Tamcầm chén trà chậm rãi uống một ngụm, rồi lại chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, xong rồi mới ra vẻ thần bí mà nói: “Huynh cảm thấy, anh ta lúcnày, tâm thần không yên!”.
Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi phủ định lời huynh ấy nói: “Rõ ràng là vẻ mặt chàng vô cùng nhàn nhã, đâucó giống tâm thần không yên, không hề giống”.
Long Tam đập bàn,quả quyết: “Nếu như thật sự nhàn nhã thì sao lại thua hết ván này đếnván khác, không phải tâm thần không yên thì là cái gì! Lần trước muội vô tình thua huynh, thế mà lông vũ toàn thân đều dựng đứng!”. Huynh ấychớp mắt, phỏng đoán, “Theo như tính tình trời có sập đến nơi cũng không hề đổi sắc mặt của Bích Hoa, chuyện có thể khiến cho anh ta trở nên như vậy, nhất định là có liên quan đến muội”.
Tôi cảm thấy oan uổng vô cùng, thật sự là oan mà!
Thân thể Bích Hoa không tốt, so với bản thượng thần da dầy thịt béo, cũnggiống như một cái cây bé nhỏ gầy yếu bên cạnh vách núi, nên từ trước tới nay tôi luôn cẩn thận chú ý, chỉ sợ vô ý mà hủy hoại mất con mèo nhỏnày. Nếu như chàng muốn đứng, bản thượng thần nhất định sẽ không ngồicùng chàng, chàng muốn leo núi, bản thượng thần nhất định sẽ không nhảyxuống nước với chàng, mọi chuyện làm theo ý chàng, nghe theo chàng, nhưthế thì chàng còn tâm sự gì nữa? Tôi tỏ ra đau khổ, thở dài, xót xa nóivới Long Tam: “Hay là huynh đi dò hỏi hộ muội đi?”.
Long Tam đảomắt, dường như nghĩ gì đó, rồi nhất quyết lắc đầu từ chối: “Chuyện nàyngười ngoài như huynh nhúng tay vào không hay lắm”. Tôi đang định laolên đánh huynh ấy một cái, bằng hữu cái gì chứ, lúc quan trọng như thếnày lại không chịu giúp đỡ, thì Long Tam lại nói tiếp, “Hiện giờ huynhđang có một viên Thổ Chân Hoàn, muội lén hòa vào nước rồi cho Bích Hoauống, sau đó là có thể hỏi gì cũng được, yên tâm, bảo đảm sau khi anh ta tỉnh dậy sẽ không nhớ chuyện gì hết cả”.
Tôi nhận viên thuốc đen thui, nhìn rồi lại nhìn, lo lắng hỏi: “Tin được không? Sao muội chưa từng nghe thấy?”.
Long Tam vỗ ngực bồm bộp: “Thuốc này là gần đây huynh mới nghiên cứu chế tạo ra, đảm bảo hữu hiệu”.
Cái gì cơ, là thuốc do huynh nghiên cứu tạo ra? Tôi không khỏi lo lắng thêm mấy phần. Vốn có ba phần nửa tin nửa ngờ, bây giờ nghe nói thuốc này là do Long Tam chế tạo ra, tôi hoàn toàn khẳng định là không thể tin được!
Nghe nói gần đây Long Tam mê mẩn chuyện luyện đan, suốt ngày quẩn quanh Thái Thượng Lão Quân hỏi hết cái này đến cái kia, cũng đạt được không ítthành tựu. Ngày ấy Bồ Tát Già Diệp ở Tây Thiên có được một viên đan dược nghe nói là có thể kích thích mọc tóc của huynh ấy, lúc về vui vẻ ănvào, kết quả là tác dụng quá mạnh mẽ, không chỉ có tóc lập tức mọc dàira, mà ngay cả lông tơ toàn thân cũng trở nên rậm rạp, nhìn từ xa lại,giống hệt như một con khỉ trên núi. Ồ, nhưng thật ra lại không khác mấyTôn Ngộ Không trong vở kịch kia.
Lúc Thái Thượng Lão Quân kểchuyện này cho tôi nghe, vẫn còn phải lau mồ hôi trên trán, vô cùng đaukhổ mà khóc lóc kể lể với tôi: “Thượng thần, ngài nói xem chuyện này cógì tốt đâu cơ chứ, Long Vương Tam Thái Tử tạo ra nhiều rắc rối như vậy,cuối cùng người thay ngài ấy dọn dẹp hậu quả lại là tiểu tiên, tiểu tiên chỉ sợ ngộ nhỡ có một ngày lực bất tòng tâm thì làm sao đây?”.
Tôi hơi run rẩy đem viên thuốc đặt lại vào tay Long Tam, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Lông tóc của Bồ Tát Già Diệp còn chưa có được dọn sạchđâu, sao huynh lại có thể để muội lấy Bích Hoa ra mà làm thí nghiệm được cơ chứ?”.
Long Tam ho khan vài tiếng, rồi lại đưa viên thuốc cho tôi, nói: “A Hoàn lần này nhất định phải tin huynh, loại thuốc này lầntrước huynh đã vào địa lao dưới nhân gian tìm người thử qua rồi, thật sự có hiệu quả, không có tác dụng phụ”.
Tôi cẩn thận nhìn huynh ấy một lúc, huynh ấy lại còn ưỡn thẳng ngực ra.
“Thôi được, muội sẽ tin huynh một lần vậy”.
Long Tam hài lòng rồi từ biệt tôi, còn dặn mấy ngày sau sẽ quay lại thămtôi, nhân tiện chứng minh thuốc của huynh ấy đúng là thuốc hay hiếm cókhó tìm.
Đến tối tôi đưa cơm chiều đến trong viện, còn cố ý mangtheo một bình rượu nhỏ, kéo Bích Hoa ngồi xuống. Tôi nói: “Rượu này làmùa thu năm ngoái thiếp hái quả dại ủ thành, hôm nay mới lấy ra nếmthử”. Tôi lấy chén ra rót cho tôi với chàng mỗi người một chén, rồi đưađến tận tay Bích Hoa, niềm nở, “Chàng thử xem mùi vị thế nào?”.
Bích Hoa chớp mắt cười với tôi, nhận ly rượu: “Đây là A Hoàn tự tay ủ rượu? Tôi cần phải nếm thử thật cẩn thận mới được”.
Tôi nhìn chàng đưa ly rượu lên miệng không chớp mắt, yết hầu giật giật, nhìn chàng uống rồi, mới hỏi: “Thế nào?”.
Bích Hoa gật đầu: “Không khó uống. Nhưng sao mùi vị có vẻ hơi kỳ lạ?”.
Trong rượu này tôi có bỏ thêm thuốc của Long Tam vào, mùi vị đương nhiên là sẽ kỳ lạ rồi.
Tôi phụng phịu, tạm thời vứt lương tâm đi, mặt dầy mà nói: “Sao lại thếđược, chắc là do chàng lâu rồi không uống rượu nên mới cảm thấy như thế. Nào, uống thêm một chén nữa đi”.
Bích Hoa nhận ly rượu nữa lạiuống hết, nhìn tôi với ánh mắt rất lạ: “Nàng cũng nếm thử một chút đi,đúng là có một mùi vị rất lạ không thể tả được”.
Chàng uống rượu, gương mặt hơi ửng hồng, dưới ánh trăng sáng bạc, trở nên rất thu hút.Tôi che miệng ho khan hai tiếng, giả vờ bình tĩnh cầm lấy ly rượu, uốngcạn. Sau đó nhân lúc chàng không để ý, nhổ sạch rượu ra khăn đang cầmtrong tay, ngẩng đầu nhìn chăm chú Bích Hoa đang ăn, nói một cách thảnnhiên: “Hiện giờ chàng cảm thấy thế nào?”.
Bích Hoa bỏ đũa trong tay xuống, cau mày: “Không sao, chỉ cảm thấy hơi nóng thôi”.
“Chắc là do uống rượu, bị kích thích”.
Chàng nửa tin nửa ngờ, gật đầu: “Chắc là do tôi lâu rồi không uống rượu, tửulượng giảm mất rồi”. Gương mặt chàng càng lúc càng hồng, đến cả cổ cũngdần trở nên hồng hồng. Bản thượng thần cảm thấy, thuốc đã có tác dụngrồi đây.
Tôi xoa hai tay vào nhau, vươn cổ cẩn thận nhìn biểuhiện trên mặt chàng, suy nghĩ một lúc, rồi mới giả vờ bình thản hỏi mộtcâu: “Gần đây chàng có vẻ kỳ lạ, là có tấm sự gì hay sao?”.
BíchHoa lại rót một ly rượu, uống một ngụm, cởi vạt áo trước ngực ra, quạtquạt, mới nói: “Nàng ở trong Si Mị Chung này với tôi cũng đã gần ba trăm vạn năm, gần đây tôi vẫn nghĩ, lợi dụng sự thương cảm của nàng với tôimà giữ nàng ở lại đây, có phải là tôi có phần quá đáng hay không?”.
Gương mặt chàng lộ vẻ đau buồn: “Nàng xem, rõ ràng là tôi biết nàng không yêu tôi, nhưng tôi lại không nỡ để nàng rời khỏi đây, cũng không dám chủđộng nói ra chuyện này, quả thật là…”.
Tôi ngây người. Bản thượng thần ở lại trong Si Mị Chung với chàng ba trăm vạn năm, thế mà chàngcòn nghi ngờ tình cảm mà bản thượng thần dành cho chàng? Lúc đầu quảthật là tôi còn có vài phần không quên được Bà La Già, nhưng nhiều nămtrôi qua, người đó đã bị tôi coi như ký ức niêm phong lại cất vào sâutrong trí nhớ, người mà hiện giờ bản thượng thần thật sự yêu, thì phảilà… Tôi cảm thấy vô cùng buồn bực, chỉ hận không thể bổ đầu chàng ra đểmà cẩn thận nghiên cứu một lần.
Ánh mắt Bích Hoa lại đột nhiêntrở nên rời rạc, gương mặt đỏ hồng như lửa: “Nóng quá”. Chàng túm chặtlấy tay tôi, đặt lên gò má chàng, thở dài nói: “Rất mát, thật là thoảimái”.
Tay chàng quả là nóng đến mức làm tôi sợ, tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán chàng, hỏi: “Chàng thấy khó chịu ở đâu?”.
Bích Hoa ngẩng đầu nhìn tôi, đưa tay chạm vào người tôi, gật đầu, hài lòngmà nói: “Mát thật”. Sau đó bất chợt ôm chặt lấy tôi, đứng dậy đi vàotrong phòng, đặt tôi xuống giường, rồi chính chàng cũng bò lên giường,cười với tôi. Chàng cười như thế thật là kỳ lạ, tôi kinh ngạc, khôngnhịn được lùi vào bên trong một chút. Bích Hoa từ từ cởi quần áo trênngười ra, rồi chàng ôm tôi vào trong ngực, cẩn thận nhìn ngắm một lúclâu, rồi mới cười nói: “Ồ, đúng người rồi”.
Tôi không khỏi đổ mồ hôi lạnh sau lưng, chàng, xảy ra chuyện gì vậy chứ?
“Lúc mất Nguyên Đan tôi cứ nghĩ, cứ như vậy cho nàng đúng là thiệt thòi, nếu có thể làm lại, nhất định tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng”.Chàng tùy tiện ném áo khoác của tôi ra ngoài màn: “Nàng như vậy, có nóichuyện với nàng, nàng cũng không hiểu”. “Roẹt”, áo lót của tôi cũng bịném đi. “Nếu như đằng nào cũng phải chết, không bằng trước khi chết làmchút chuyện, cũng không xem như thiệt thòi!”. Chàng vùi đầu vào cổ tôicắn một cái, rồi đột nhiên lại ngẩng đầu: “Nói, nói nàng yêu tôi!”.
Tôi tóm lấy tóc chàng, một mặt coi như cái tay đang sờ loạn trên người tôilà không tồn tại, một mặt cuống cuồng nói: “Chàng là đồ ngốc, chẳng lẽphải để thiếp nói ra chàng mới biết? Chuyện thiếp yêu chàng, chẳng lẽlâu như thế mà chàng còn không biết?”.
Chàng ngẩng đầu cười haha, dường như trong mắt có chút ẩm ướt, nhưng lập tức đã biến mất: “Nàng yêu tôi, như vậy chuyện tiếp theo cũng là đương nhiên”.
“Hả, chàng nói thế là có ý gì? Chàng… đừng, đừng…”.
Ngày hôm sau, bản thượng thần lén đỡ thắt lưng đang nhức mỏi mà đứng dậy.Xem người không thể chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài! Bích Hoa đúng là cầmthú!!! Đáng giận là lúc tỉnh lại Bích Hoa không hề nhớ chàng đã làm rachuyện vô lương tâm như thế, còn giơ bản mặt vô tội ra nhìn bản thượngthần, còn nhìn dấu răng trên cổ bản thượng thần một lúc lâu, rồi nói:“Mới vào xuân, đã có muỗi rồi sao?”. Muỗi… Con muỗi lớn nhất chính làchàng! Tôi cố gắng nuốt xuống một ngụm máu, cảm thấy dạ dày cũng muốnđau nhức. Nên lúc Long Tam tới đây, sắc mặt của bản thượng thần quả thật là không tốt chút nào.
Tôi xoa thắt lưng, cười lạnh với LongTam: “Người mà huynh đã lấy làm thí nghiệm ấy, bây giờ có còn sống haykhông?”. Không chết vì mất sức à?
Long Tam gật đầu: “Kẻ đó là thái giám trong cung phạm tội, đã bị xử tử lâu rồi”.
Thái giám? Thái giám!
Bản thượng thần cảm thấy như trong miệng lại đang ngậm một ngụm máu nữa.Tôi run rẩy chỉ tay vào Long Tam, căm hận nói: “Biến ngay đi cho bảnthượng thần!”.
Long Tam vuốt mũi, nghi ngờ hỏi: “A Hoàn, không phải là muội bị bệnh đấy chứ?”.
Bản thượng thần rất khỏe, huynh mới bị bệnh ấy, úi chà, eo mỏi quá. Tôi hít sâu một hơi, giận dữ nhìn Long Tam, rồi đóng sập cửa. Không ngờ là Bích Hoa đang ở trong phòng nghe thấy rồi cười mà như không nói với tôi:“Tôi cứ nghĩ mãi không hiểu sao hôm ấy lại không thể khống chế được bảnthân, hóa ra là như thế”.
Tôi cười cười: “Bích Hoa nói gì thế?”.
Chàng cười nhạo tôi: “A Hoàn, không lẽ nàng đã quên chuyện đêm đó rồi? Ồ, hay là đêm nay lại làm lại lần nữa nhé? Thật ra cái cảm giác không khốngchế được bản thân cũng không tệ lắm”.
Không phải đã nói là sẽ không nhớ cái gì hay sao? Hả? Hả!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]