Ánhmắt Thái Ất lộ ra một tia hi vọng. Phụ thân xông lên, dùng đao cắt cổtay, lửa trên người tôi gặp máu, dần dần nhỏ dần rồi tắt. Phụ thân đỡlấy tôi, đứng ở một bên. Bà La Già thất tha thất thểu lùi về phía sauvài bước, có máu chảy ra từ khóe miệng.
Tới cùng phụ thân còn cómấy trăm thiên binh, bọn họ đã bao vây bốn phía xung quanh. Nhuế Hạngđứng lên, bước mấy bước về phía giữa, nói với Bà La Già: “Trẫm thấyngười cần đi nghỉ ngơi phải là Ma Quân mới đúng”.
Bà La Già buông cánh tay đang che ngực xuống, cố gắn đứng thẳng người, gương mặt biếnđổi, nhìn về phía Vương Mẫu nương nương, sau một lúc lâu, mới khẳngđịnh: “Là bà!”.
Vương Mẫu nương nương ngồi trên cao, kim bộ diêutrên đầu đung đưa trong gió, gương mặt lạnh lùng như nước. Bà đổi sangmột tư thế ngồi thoải mái khác, ống tay áo rộng rãi bay phấp phới, chậmrãi nói: “Không sai, đúng là bản cung”.
Các vị tiên gia ở đây không hiểu gì cả nên gương mặt lộ vẻ nghi ngờ, chỉ có phụ thân là cúi đầu thở dài.
Bà La Già chớp mắt, nhìn về phía núi Cửu Nghi một lúc, rồi mới chậm rãinói: “Bổn tọa vốn không tin là bà sẽ giúp, cho dù biết bà chính là người trong bức tranh đó cũng không tin, cho đến tận khi bà nói cho bổn tọabiết cách phá giải phong ấn trên núi Cửu Nghi”. Dừng lại một chút, chàng khép hờ mắt ho hai tiếng, tiếp tục nói, “Hiện tại xem ra, biện pháp đólà đúng. Một khi đã như vậy, vì sao bây giờ bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-su-bi-thuong-cua-mot-nang-phuong-hoang/1880605/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.