Sau khi tan làm, cô một mình chạy xe tới trại giam thăm Phương Nghi? Nói là trại giam nhưng sự thật là viện tâm thần chuyên giam những phạm nhân có vấn đề thần kinh. Phương Nghi là một trong số đó, Phương Nghi từng cứu cô não cũng có vấn đề nên sau khi bị phán án tù thì cũng trở nên điên dại vì sốc.
Cô bước tới gần chổ góc cây có băng ghế Phương Nghi đang ngồi chơi một mình, tóc rối bù xù, nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Nụ cười đó chắc chẳng bao giờ cô tự lấy lại được cho mình, như vậy có phải sống an nhàn tốt hơn hơn không? Tôi đặt túi quà bánh trái cây mua trước mặt Phương Nghi nó nhìn cô cười rất tươi..
- Chào chị. Chị lại đến thăm em hả? Có mua kẹo cho em hông? (Phương Nghi nhảy bổ nắm tay cô vui mừng)
- Có, chị hai có mua cho em. Em ngồi xuống chị chải tóc buộc lại cho đẹp nhé.
- Dạ. (Phương Nghi vô tư cầm từng trái cam lột ra, yên vị vừa ăn vừa để cô chải tóc)
Buộc tóc lại xong, Phương Nghi còn nắm lấy tóc khen đẹp, lúc ấy tôi càng muốn khóc hơn, có phải bây giờ chỉ cần cô và Phương Nghi có thể nhỏ lại, chị em cô sẽ không vì một người đàn ông mà một mất một còn chắc chắn sẽ có thể cười hồn nhiên như trước.Ước gì! Phương Nghi thấy thế lau nước mắt cho cô.
- Chị sao chị khóc?
- Chị không sao!
- Chị là tiên nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-song-sinh-han-tong-xin-buong-tha/2479064/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.