Một lát sau khi đèn cấp cứu tắt đi. Bác sĩ bước ra với hai cái bao tay dính đầy máu, quần áo cũng thế khiến cô sợ hãi. Cô lập tức chạy lại nắm lấy cách tay ông. Bởi vì nét mặt u sầu của bác sĩ khiến cô lo lắng..
- Bác sĩ, chồng tôi làm sao rồi?
- Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vì bệnh nhân mất máu quá nhiều và không còn cơ hội để cứu chữa. Người nhà hãy vào nhìn mặt lần cuối.
Tôi lao vào phòng nhưng bị Ngọc kéo tay tôi, nhìn tôi đầy căng thẳng.
- Vũ vì em mới có chuyện, lỗi lầm này là của em đó An Kỳ. Vì em quá ngu muội, em có đủ mặt mũi nhìn nó không??
Câu nói đối với cô thật sự rất ác độc cô đã đủ đau lòng rồi, tại sao lại còn phải sát muối vào tim chứ.
Cô hất tay Đan Thanh ra đẩy mạnh cánh của phòng phẫu thuật mọi thứ như chậm lại khi cô nhìn thấy cả một đoạn đường thẳng tấp từ cửa phòng cấp cứu đến căn phòng chính toàn là cánh hoa, chẳng những thế, người trước mặt cô phía xa xa đằng kia lại là Vũ đang cầm trên tay một bó hoa tươi đỏ rực rỡ bước tới, mỗi một bước đều khiến tim cô đập mạnh.
Anh bước tới đặt hoa lên tay cô sau đó đưa cô đi ra ngoài. Rồi cười như bản thân không bị gì, mà thật sự con người ấy lúc này rất khoẻ khoắn, chẳng có dấu hiệu nào sắp chết cả? Nói không chừng lại còn là hồi dương phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-song-sinh-han-tong-xin-buong-tha/2479057/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.